Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 69

“Ha ha! Chiến thắng hôm nay thật vô cùng sảng khoái!” Đại hán râu xồm khoác cánh tay lực lưỡng của mình lên bả vai của Nam Phong và cười ha hả.

Sau đó, hắn quay sang phía Nam Phong nói: “Tiểu huynh đệ thật đúng là kỳ tài trăm năm có một, không nhận chức vị quân sư thì quả thật là đáng tiếc. Nếu mà ta trở thành minh chủ võ lâm thì việc đầu tiên sẽ làm chính là tiến cử cậu làm quân sư riêng cho ta! Ha ha…!”

Nghe đại hán râu xồm nói như vậy thì Nam Phong cũng không trả lời mà chỉ cười gượng một tiếng, nhưng trong đầu của hắn lúc này thì nghĩ: “Tên mãng phu này mà trở thành minh chủ võ lâm thì heo nái cũng biết bay. Muốn trở thành minh chủ thì ít nhất cũng phải soái như bản thiếu đây!”

Lão nhân râu bạc hừ lạnh một tiếng rồi bỏ ra ngoài, cứ nghĩ đến việc người đang được tung hô ở kia nên là lão, thì lão lại không thể nhịn được cơn tức này.

Bây giờ, tổ đội số năm đã thật sự bái phục Nam Phong sát đất, không chỉ vì chiến thuật kinh người đó của hắn mà còn vì sự quyết đoán mà hắn đem lại.

Ngay cả đến độc sư và cô nàng dung mạo bình thường cũng có cái nhìn khác đối với hắn.

Nhưng hiển nhiên sát khí của cô nàng dung mạo bình thường vẫn không giảm đi chút nào khi nhìn vào Nam Phong, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết mình đã đắc tội với nữ nhân này như thế nào.

Trong khi mọi người đang hân hoan trong niềm vui chiến thắng thì chỉ duy nhất có lão nhân râu bạc lại không cảm nhận được điều đó, mà thay vào đó là cơn tức giận đến tột độ.

Từ trước đến nay thì đây là lần đầu tiên mà lão ta bị đối xử như vậy.

Lão là kết đan cường giả, đi đến nơi nào cũng được mọi người chào đón, tung hô.

Hơn nữa, lão lại còn là người đức cao vọng trọng, có tiếng nói nhất định trong giới giang hồ, nay lại bị một tên mãng phu và một tiểu nhi sỷ nhục thì đây là một điều không thể chấp nhận được.

“Hình như Tống tiền bối đây có sự việc phiền não?”

Một giọng nói từ trong bóng tối phát ra khiến cho lão nhân râu bạc giật mình thủ thế.

Lão nhìn ngó xung quanh không có một ai thì mới bắt đầu nói: “Không biết là vị cao nhân nào, có thể bước ra, không cần thiết phải làm cái việc “giấu đầu hở đuôi” này?”

“Tiền bối đã quá đa nghi, ta đến đây ngày hôm nay không hề mang địch ý gì hết!”

Từ trong bóng tối bước ra ngoài chính là người thanh niên tà mị hồi sáng.

Lão nhân râu bạc nhíu mày nói: “Các hạ dường như là người của tổ đội số ba, chúng ta còn có việc gì có thể thương lượng được hay sao?”

Người thanh niên này hơi nhíu lông mày của mình lại, nhưng sau đó lại giãn ra và nói: “Tiền bối nói sai rồi! Không hề có địch nhân nào là vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là mãi mãi, chắc tiền bối cũng hiểu điều đó mà! Với lại…”

Người thanh niên này nhìn lão nhân râu bạc đang nghi hoặc cười một tiếng rồi nói tiếp: “Với lại tiểu bối đến đây ngày hôm nay là có thiên đại cơ duyên mang đến cho ngài!”

Vừa nói miệng của hắn vừa cong lên một đường trông vô cùng tà dị.

Lão nhân râu bạc dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người thanh niên trước mặt này, nhưng sau khi nhớ lại những thứ khiến cho hắn vô cùng tức giận thì mọi nghi ngờ đều bị gạt qua một bên.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Xin mời công tử…”



“Vui thì cũng đã vui đủ rồi, không bằng Vũ công tử hãy chỉ ra chiến thuật cho chúng vào ngày mai đi!” Giọng nói của người độc sự đã có vẻ hòa hoãn hơn rất nhiều đối với Nam Phong.

Mặc dù, hắn nhận mọi xỉ nhục của thiên hạ chỉ vì tu luyện độc công không hề quang minh chính đại này.

Thế nhưng, hắn cũng là một người trọng nghĩa, yêu tài. Chỉ có sức mạnh và tài trí hơn người mới có thể khiến cho hắn nể phục.

Với lại, hắn đến đại hội lần này không nhất thiết là vì ngôi vị minh chủ võ lâm này.

Không phải ai cũng muốn một tên độc sư đứng ở trên đầu mình phong quang một cõi.

Nam Phong nghe thấy vậy thì chắp tay mỉm cười nói: “Bắc sư huynh nói quá, ta đây chỉ là có một chút tài mọn mà thôi! Chứ cái cảnh giới “ba bước thành thơ” thì thật sự tại hạ vẫn chưa đạt đến, muốn chiến thuật nào có chiến thuật đấy được!”

Đại hán râu xồm lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta ngày mai, chẳng lẽ lại không có kế hoạch gì cụ thể hay sao? Nếu là người tài như Vũ huynh đệ đây còn không nghĩ ra được cách, thì những kẻ cuồng tu luyện như chúng ta phải làm sao a?”

Lời nói của đại hán cũng như tiếng lòng của mười ba con người còn lại đang có mặt ở đây.

Thế nên, mọi người đều nhìn đại hán tỏ vẻ gật đầu rồi quay lại nhìn Nam Phong, thử xem chàng trai này còn mang đến cho họ những điều bất ngờ gì nữa.

Nam Phong trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đối thủ của chúng ta ngày mai không hề đơn giản! Đặc biệt là vị quân sư đó! Tại hạ vẫn luôn cảm thấy hắn là một con người vô cùng nguy hiểm! Chúng ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi!”

***

Sáng hôm sau.

Hội trường hôm nay vô cùng sôi động.

Chỉ vì chiến thuật đánh nhanh thắng nhanh của Nam Phong đã khiến cho không ít người tò mò đến xem vị quân sư đặc biệt này.

Đặc biệt, có người còn tổ chức cả đổ bạc, cá cược giữa chiến thuật gia thiên tài của đội tuyển số năm và vị quân sư thần bí ở bên đội tuyển số ba. Ai sẽ là người dành được chiến thắng trong ngày hôm nay.

Vẫn như mọi khi, trước trận đấu cả hai đội đều sẽ tập trung ở khu giữa để bắt đầu màn chào hỏi xã giao, cũng như là để biết mặt những thành viên của cả hai bên.

Nam Phong nhìn thanh niên tà mị trước mặt chắp tay nói: “Tại hạ Vũ Nam Phong. Hạnh ngộ!”

Người thanh niên tà mị gập chiếc quạt làm bằng cẩm bích của mình lại chắp tay nói: “Tại hạ Phong Đỉnh Thiên. Hạnh ngộ!”

Phong Đỉnh Thiên nhìn Nam Phong sau đó nở một nụ cười tà mị nói: “Thật là vinh hạnh cho tại hạ khi được đọ sức với một người được coi là đệ nhất quân sư.”

Nam Phong híp đôi mắt của mình lại nói: “Phong huynh nói đùa! Cái này chỉ là lời đồn đại trong giang hồ mà thôi! Tại hạ cũng không dám nhận cái gì gọi là đệ nhất quân sư này!”

“Ha ha! Vũ huynh thật là khiêm tốn!”

Trong mắt của Nam Phong thì người thanh niên này là một kẻ vô cùng nguy hiểm, từ khi ở trên khán đài thì hắn đã cảm nhận được điều này rồi. Cảm giác đó lại còn mãnh liệt hơn nữa khi hắn được tiếp xúc trực tiếp với người này.

Sau khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười tà mị kia lại tản mát ra một luồng sát khí vô hình, khiến cho người khác không tự chủ mà bị vây hãm vào trong đó.

Phong Đỉnh Thiên nhìn thiếu niên có khuôn mặt non nớt ý cười lại càng tăng, sự phấn khích khi được trà đạp người này dưới chân lại càng mạnh.

Hắn mở miệng nói: “Ta có một chú ý không biết Vũ huynh có muốn tham gia hay không?”

“Không biết chủ ý của Phong huynh là gì?” Nam Phong nhìn tên Phong Đỉnh Thiên trước mặt vô cùng cảnh giác.

Một con người âm hiểm như vậy thì bất cứ điều gì cũng có thể kéo chân người khác xuống địa ngục được.

“Cũng không có gì quan trọng! Chỉ là…”

Phong Đỉnh Thiên liếc nhìn Nam Phong một cái, sau đó hắn nói tiếp: “Chỉ là chúng ta cứ so tài như hai vị quân sư với nhau đi, còn việc chiến đấu hãy để cho những người còn lại là được. Không biết ý của Vũ huynh như thế nào?”

Nam Phong nghi ngờ nhìn Phong Đỉnh Thiên, hắn hỏi lại: “Chỉ có như vậy thôi sao?”

Phong Đỉnh Thiên nhìn Nam Phong cười nói: “Đúng vậy! Chỉ có như vậy! Chẳng phải là rất hợp ý của chúng ta hay sao, quân sư so tài với quân sư?”

Nam Phong đắn đo một chút, hắn lúc này không biết tên kia đang định giở trò gì.

Thế nhưng, khi nhìn thấy biểu cảm như thường của tên này thì Nam Phong lại hoàn toàn không đoán ra được.

Nam Phong đánh liều một phen, hắn cắn răng nói: “Thành giao! Mong gặp lại Phong huynh ở trong trận đấu! Cáo từ!”

Nói xong Nam Phong quay trở về với đội ngũ của mình.

Phong Đỉnh Thiên nhìn theo bóng dáng của Nam Phong bước đi mà khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh, hắn gằn giọng nói: “Ta cũng rất là mong chờ a!”
Bình Luận (0)
Comment