Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 98

“Thưa thiên sứ đại nhân vĩ đại! Tên võ giả phương Đông đó cùng với tên phản đồ của gia tộc Charlotte đã giết một trong tứ thánh của nhà thờ! Mong ngài hãy làm chủ cho giáo hội chúng tôi!”

Người đang quỳ ở dưới đất chính là giáo hoàng vĩ đại của công hội giáo đường và kẻ được hắn ta cung kính lại chính là vị thiên sứ trong lời nói của tên thánh cấp bị Tsukasa giết trước đó.

Vị thiên sứ hai cánh này tỏa ra một luồng sát ý và nói: “Bất cứ kẻ nào chống lại thiên chúa đều phải chết! Kẻ này ta sẽ đích thân ra mặt!”

“Thiên sứ vĩ đại! Một khi ngài đã ra mặt thì không một kẻ nào có thể thoát khỏi sự trừng phạt của thiên chúa!” Nói xong vị giáo hoàng này từ từ lui xuống và để lại kẻ được gọi là thiên sứ kia đứng đó trầm ngâm suy nghĩ.

Kẻ này thất thần một lúc rồi lẩm bẩm nói: “Cái tên tu tiên giả ở phương Đông này với cái tên “Lôi Minh tán tiên” kia có liên hệ gì với nhau hay không? Mong rằng mình là suy nghĩ quá nhiều!”

***

“Chị! Chị không ở lại với em hay sao? Chúng ta sẽ cùng xây dựng lại gia tộc Charlotte!”

Agnes nghe thấy vậy thì lắc đầu nói: “Không! Chị đã tìm thấy mục đích mới của mình rồi! Chị sẽ đi theo sư phụ và cùng người phiêu lưu đến những vùng đất mới! Với lại…”

Agnes nhìn Louise với ánh mắt trìu mến, sau đó nàng nói tiếp: “Em vẫn thích hợp làm gia chủ hơn là chị! Chị biết rằng trong thời gian qua em đã có cho mình một nhánh thuộc hạ riêng biệt! Chỉ là tất cả đều nên tùy duyên, nếu khi nào cảm thấy mệt mỏi thì hãy từ bỏ cái chức vị gia chủ này!”

Louise nhìn theo bóng dáng của người chị mình đi xa và nói lớn: “Em còn có thể gặp lại chị lần nữa không?”

“Sẽ! Một ngày đó không xa hai chị em mình sẽ gặp lại nhau!”

Nam Phong quay sang nhìn Agnes và nói: “Mọi thứ kết thúc rồi sao con lại không ở lại với con bé?”

Agnes nghe thấy vậy thì sững sờ một lúc rồi mới trả lời: “Không có buổi tiệc nào là không tàn và con cũng tin tưởng vào em ấy!”

“Với lại con muốn đi cùng người!” Câu nói này Agnes đã không nói ra mà giữ nó ở trong lòng, như là một bị mật nho nhỏ của nàng đối với sư phụ mình.



Nam Phong và Agnes đang không ngừng di chuyển về phía hang động, nơi có truyền tống trận cổ xưa.

Nam Phong biết rằng việc hắn giết một trong tứ thánh sẽ dẫn đến sự truy sát không ngừng đến từ giáo hội.

Vậy nên, việc tốt nhất vào lúc này chính là tránh đứng đầu ngọn sóng lớn phức tạp kia.

“Tu tiên giả phương Đông, tại sao ngươi chạy nhanh như thế? Sao không dừng lại và nói chuyện một chút với ta đã?”

Một người thanh niên điển trai tóc vàng, trên cơ thể của hắn khoác một chiếc áo choàng màu trắng che phủ toàn thân, hắn ta đang đứng ở phía trước và chắn đường đi của Nam Phong.

Nam Phong dùng ánh mắt cảnh giác nhìn người này và nói: “Các hạ là ai? Tại sao lại chắn đường đi của ta?”

“Ta là ai sao…”

Người này bỏ chiếc áo choàng của mình xuống, bên trong hắn ta mặc một bộ chiến giáp màu vàng kim, đầu thì đội kim quang.

Đặc biệt, phía sau lưng của người này chính là một đôi cánh trắng muốt, lộng lẫy, nó phát ra xung quanh một ánh sáng hào quang nhàn nhạt.

Người này nhìn Nam Phong một cái rồi nói tiếp: “Cái tên Jorfe chắc cũng đã nói với ngươi về ta rồi! Đúng vậy! Ta chính là thiên sứ phụng mệnh của chúa, người trực tiếp truyền đạt lại thông điệp của người đến với nhân loại!”

Sắc mặt của Nam Phong dần trở nên trắng bệch, khi nãy lúc kẻ này vẫn còn thu liễm khí tức thì hắn không nhận ra, nhưng sau khi tên này phát ra khí tức của mình thì Nam Phong biết rằng, hắn ta mạnh hơn mình rất nhiều lần, mạnh đến nỗi không tưởng nổi.

Vị thiên sứ này mỉm cười nhìn Nam Phong một cái và nói tiếp: “Nếu đã biết ta là ai rồi thì cũng nên đầu hàng đi thôi!”

Nói xong, kẻ này tung ra một quyền hời hợt, xung quanh hắn như kết thành một luồng khí tức vô hình đánh về phía Nam Phong.

Nam Phong vận dụng hết chân khí của mình để ngăn chặn chưởng pháp này nhưng hoàn toàn bất lực, hắn bị bắn ngược về sau và thổ ra một ngụm máu đỏ tươi.

Agnes mặc dù không trực tiếp đón đỡ nhưng cũng bị dư ba của chưởng lực này khiến cho cô nàng bị văng ngược về sau và ngã ngồi xuống đất.

“Ồ! Có thể đỡ được một phần công lực của ta sao?” Vị thiên sứ này cảm thấy thú vị khi kẻ này vẫn còn chưa tu linh mà có thể tiếp được một quyền của hắn.

“Vậy thì tiếp tục nữa này, xem ngươi có đỡ được nữa hay không?”

Nam Phong mặt trở nên tái mét, hắn không cam lòng, sau bao nhiêu gian khó hắn đều có thể vượt qua, không ngờ hắn lại phải dừng ở đây.

“Con bà nó! Ngươi dám phá hỏng nhiệm vụ của đại gia ta sao, cái tên điểu nhân kia?!”

Nam Phong nhắm mắt lại đợi chưởng lực kia bay tới thì một tiếng gầm vang lên đánh cho chưởng lực đó tan thành hư vô.

Nghe thấy giọng nói khủng khiếp vang lên thì vị thiên sứ cao cao tại thượng này giật mình nổi hết cả gai ốc, hắn ta không nói một lời nào mà quay người lại phía sau và co dò bỏ chạy.

“Khốn khiếp! Sao lại là cái tên “Thất lôi tán tiên” kia cơ chứ! Đúng là gặp hạn sao chổi mà!” Vừa chạy tên này vừa thở hổn hển và nghĩ.

“Chạy thoạt được sao? Nếu để cho cái tên điểu nhân ngươi thoát được thì chẳng phải “Lôi Minh tán tiên” ta rất là vô dụng hay sao?”

Một nhát chém xé rách cả bầu trời bay đến gần và chẻ đôi vị thiên sứ này trong khi hắn ta vẫn còn chưa kịp phòng thủ.

Một đời thiên thần cao cao tại thượng cứ như thế chết đi tại một nơi hẻo lánh không người biết đến.

Lôi Minh tán tiên khịt mũi một cái, hắn không thèm nhìn xem kết quả của mình mà quay lại nhìn người đang nằm ở dưới đất và nói: “Để xem cái nhiệm vụ hệ thống chết tiệt này là gì nào?”

Sau khi nhìn thấy người đang nằm ở trên mặt đất thì vị “Lôi Minh tán tiên” này ngạc nhiên há hốc mồm đến độ có thể nhét vừa một quả trứng vào trong.

Nam Phong nhìn thấy biểu cảm của người này thì ngạc nhiên hỏi: “Các hạ có biết ta hay sao?”

Vị “Lôi Minh tán tiên” này nghe thấy vậy thì định thần trở lại và vội vàng nói: “Đương nhiên là biết chứ sao không? Lão đại đẹp trai, thần thánh, phong hoa tuyết nguyệt, sao tiểu đệ lại dám không biết đây! Nhưng mà làm sao lão nhân gia ngài lại bị luân lạc đến mức này, bị một con điểu nhân hai cánh truy sát vậy?”

Nam Phong nghe thấy vậy thì giật mình vắt óc suy nghĩ xem mình có quen biết ai hùng mạnh như thế hay không?

Khí tức của tên này hắn chỉ có thể cảm nhận được ở một người, đó chính là lão cái bang và cả hai đều mạnh ngang nhau.

Bỗng dưng, “Lôi Minh tán tiên” chợt nghĩ đến một điều gì đó, hắn thất thanh nói: “Đợi chút! Khí tức này không thể là lão đại được! Lão đại đã đạt đến cảnh giới cao hơn ta rất nhiều mà, nhưng người này đích thị chỉ là kết đan cảnh, thậm chí còn chưa phá khí! Chẳng lẽ là...”

Nam Phong nghe thấy vậy thì ngạc nhiên vô cùng nhưng lại không dám nói gì mà chỉ đợi xem cái vị “tiểu đệ” hờ này nói tiếp.

“Đây chính là quá khứ hay sao?”

Nam Phong mờ mịt hỏi: “Thế nào là quá khứ?”

Người này cười phá lên một tiếng rồi nhanh chóng giải thích: “Ý của ta chính là ta ở tương lai đang gặp ngài ở quá khứ! Hiện tại của ta lại chính là quá khứ của ngài, còn hiện tại của ngài lại chính là tương lai của ta!”

“Mẹ nó! Lằng nhằng như thế mà cái tên này dám nói là dễ hiểu!” Nam Phong thầm nghĩ.

Vị “Lôi Minh tán tiên” này vuốt vuốt chiếc cằm bóng loáng của mình rồi nói tiếp: “Thôi thì muốn giải thích nó cũng khó, cứ để ngài trải qua là sẽ tự khắc hiểu ra ngay!”

Tên này không đề cập đến chuyện này nữa mà hỏi Nam Phong: “Có phải ngài đang muốn trở về “Thiên Long đế quốc” hay không?”

Nam Phong mờ mịt gật đầu nói: “Đúng vậy!”

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ: “Tại sao tên này biết được mục đích của mình vậy?”

“Thế thì không khó, ở đây ta có một cái truyền tống phù thượng cổ có thể giúp cho tu sỹ di chuyển trên hai đại lục!”

Nói xong “Lôi Minh tán tiên” rút từ trong không khí ra một tấm phù bảo với rất nhiều hoa văn bên trên và đưa ra trước mặt của Nam Phong.

Nam Phong cũng không nhận ngay mà nghi ngờ hỏi: “Không công bất lộc, mục đích của ngài khi giúp ta là gì?”

“Ha ha! Không có gì đâu! Chỉ là... Mong đại sau này ca chiếu cố tiểu đệ hơn nữa là được!”

Nói xong, tên này bất ngờ khởi động phù bảo và ném Nam Phong, Agnes vào bên trong.

Nhìn thông đạo dần biến mất “Lôi Minh tán tiên” thì thào nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau sớm thôi! Mong rằng lúc đó đại ca vẫn nên chiếu cố cho tiểu đệ nhiều hơn nữa!”

Nói xong, người này cười “ha hả” một tiếng rồi nhanh chóng biến mất phía sau đường chân trời.
Bình Luận (0)
Comment