Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 33

Trước kia mỗi lần Cố Nhàn trở về, Lâm lão phu nhân đều sẽ nói đôi câu giảng đạo với nàng. Chỉ là hôm nay bà lại không có cái tâm tình này nữa.

Cố Nhàn dẫn theo Thanh Thư trở về nhà, vừa ngồi xuống nàng đã nói: "Thanh Thư, vừa rồi con nói quá nhiều rồi."

Thanh Thư bày ra vẻ mặt còn chưa hết sợ hãi, che ngực nói: "Nương, con sợ tổ mẫu lại bắt uống nước bùa lần nữa."

Cố Nhàn cũng biết chuyện xảy ra lần trước đã để lại bóng ma trong lòng Thanh Thư, nhưng điều nên nói nàng vẫn phải nói: "Bà ấy là tổ mẫu của con, là tổ mẫu ruột thịt, sẽ không hại con."

Qua những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, Thanh Thư coi như đã hiểu rõ. Bình thường Cố Nhàn rất thương nàng, nhưng một khi đụng phải chuyện thì Cố Nhàn luôn muốn nàng lùi một bước, khiến nàng phải chịu oan ức.

Cố Nhàn xoa đầu Thanh Thư, nói: "Nương biết con bị oan ức, nhưng đó là tổ mẫu của con. Thanh Thư, dù sao chúng ta cũng chỉ ở đây ba bốn ngày thôi. Mấy ngày này con hãy nhẫn nhịn một chút."

Thanh Thư đáp ứng rất nhanh: "Được."

Chỉ cần đừng trêu chọc phải nàng, nàng cũng sẽ không chủ động gây sự. Nhưng nếu như trêu chọc nàng, bọn họ gánh không nổi đâu. Dù sao nàng cũng có chỗ dựa là bà ngoại, không việc gì phải sợ.

Cố Nhàn bảo nha hoàn lấy y phục đã làm cho Lâm lão gia tử và Lâm lão phu nhân ra, chuẩn bị mang qua nhà chính.

Thanh Thư vừa đứng dậy, Cố Nhàn vội nói: "Thanh Thư, con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, nương sẽ nhanh về thôi." Nàng sợ dẫn theo Thanh Thư đi cùng, lát nữa lại đụng chạm đến Lâm lão phu nhân.

Thanh Thư ồ một tiếng: "Vậy con đi luyện chữ."

Kiếp trước nàng hận nhất hai người, một người là Lâm lão phu nhân, một người là Lâm Thừa Ngọc. Vì vậy, có thể không gặp thì nàng sẽ không gặp.

Lâm lão phu nhân thấy một mình Cố Nhàn tới bèn bày ra vẻ mặt khó coi: "Tại sao không dẫn theo Hồng Đậu đến."

Cố Nhàn cười nói: "Thanh Thư đã ngồi thuyền lâu như vậy, cũng có chút mệt mỏi, cho nên con đã cho con bé nghỉ ngơi rồi."

Lâm lão phu nhân sầm mặt quở trách: "Đứa nhỏ bị nuôi thành ngang ngược xa xỉ như vậy, sau này nhà nào dám lấy?"

(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)

Ngừng một chút, Lâm lão phu nhân lại nói: "Còn nữa, khi về thì lấy cái thứ ở trên người nó xuống. Mang đồ trang sức quý giá như vậy, các ngươi cũng không sợ bị bọn trộm nhớ thương ư."

Cố Nhàn cười khổ nói: "Nương, con có nói con bé, nhưng con bé không nghe. Kỳ thực người có điều không biết, từ sau khi trải qua cơn bạo bệnh, tính nết sở thích của đứa nhỏ này cũng thay đổi luôn. Cứ hễ bảo con bé mặc đồ trước kia thì sống chết cũng không đồng ý."

"Không nghe lời thì bỏ đói nó hai bữa tất sẽ thành thật ngay." Phương pháp này tuy đơn giản thô bạo nhưng vô cùng hữu dụng.

Cố Nhàn không chút nghĩ ngợi liền từ chối lời đề nghị này: "Nương, chuyện này làm sao có thể làm được. Thanh Thư còn nhỏ tuổi, lại bởi vì bệnh tật nên thân thể rất suy yếu, phải chăm sóc thật tốt."

"Vậy thì đánh nó hai bữa. Biết đau cũng sẽ nghe lời ngay."

Cố Nhàn càng không có khả năng đồng ý: "Nương, nếu đánh nặng để lại tật bệnh thì làm sao bây giờ?" Lần trước một cái tát kia đánh ra, Thanh Thư đã cùng nàng xa cách, nàng làm sao còn dám đánh nữa.

"Cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy chẳng lẽ lại chiều theo nó?" Nha đầu kia phải bị trừng trị thật tốt.

Cố Nhàn nói: "Nương, người yên tâm, con sẽ quản giáo Thanh Thư thật tốt." Hiện giờ nàng thật hối hận, ngày đó không nên gửi Thanh Thư về đây, bệnh của đứa nhỏ này nói không chừng là do lão phu nhân dọa mà thành đấy.

Lâm lão phu nhân cực kỳ tức giận: "Ta yên tâm? Ta làm sao có thể yên tâm đây? Điêu ngoa tùy hứng không tính, còn ngỗ nghịch với trưởng bối. Nếu lỡ truyền ra ngoài, người ta còn tưởng rằng cô nương Lâm gia đều như thế này cả."

Nam chủ ngoại, nữ chủ nội. Con trai đều là người làm cha dạy, con gái đều do mẫu thân dưỡng. Nói Thanh Thư không tốt, chẳng khác gì nói người làm mẹ là nàng đây dạy con không tốt. Lời chỉ trích này có hơi nặng, làm cho Cố Nhàn có chút tức giận: "Nương, có khi nào Thanh Thư ngỗ nghịch với trưởng bối kia chứ? Sao lại nói nó điêu ngoa tùy hứng rồi?"

Nhắc mới nhớ, Cố Nhàn đối với Lâm lão phu nhân cũng có chút oán niệm. Trước kia Thanh Thư của nàng vốn rất ngoan ngoãn hiếu thảo, nhưng từ khi trở về sau trận bệnh ở Đào Hoa thôn này, tính nết cũng thay đổi hẳn, không những không còn nghe lời nàng nói, còn có ngăn cách với nàng.

Lâm lão phu nhân tức giận cực kỳ: "Cái bộ dạng kia của nó mà còn không phải là điêu ngoa tùy hứng? Còn nữa, làm gì có con dâu nhà nào lại giống như ngươi, dám nói lại mẹ chồng?" Có con dâu nhà ai mà không phải kính cẩn với mẹ chồng đâu, nhưng Cố gia hoàn toàn không đem bà để vào mắt. Đây nào phải lấy con dâu, rõ ràng là rước phải cái tổ tông về mà.

Hai đứa con dâu Vi thị và Trương thị chưa bao giờ dám làm trái ý bà. Bà nói cái gì, hai người đều thành thành thật thật mà làm theo.

Cố Nhàn lập tức không dám nói thêm nữa.

Cố lão phu nhân nói: "Sau lễ Đoan Ngọ lần này, cũng đừng có lại về huyện thành nữa."

Nhưng mà Cố Nhàn lại không muốn ở lại Đào Hoa thôn, một là mua đồ không tiện, hai là nàng không quen biết ai ở đây, đến cả người nói chuyện cùng cũng không có: "Nương, lần này con hoài thai, nhưng cái thai này không an ổn. Đại phu ở huyện thành có y thuật tốt, xảy ra chuyện gì cũng có thể kịp thời mời tới."

Lâm lão phu nhân đã sớm biết Cố Nhàn sẽ nói như vậy: "Vậy thì để Hồng Đậu ở lại đi."

Cố Nhàn lắc đầu nói: "Mẫu thân, con đang tìm tiên sinh cho Thanh Thư ở đó, một khi tìm được, Thanh Thư sẽ phải đi theo tiên sinh đọc sách."

"Đàn bà con gái ở nhà suốt thì đọc sách cái gì!" Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, dù học có tốt thì cuối cùng vẫn thuộc về nhà người khác, tội gì phải lãng phí số tiền đó.

Cố Nhàn đè nén cơn giận xuống, nói: "Nương, sau này tướng công đậu tiến sĩ ra làm quan, nếu tin Thanh Thư chưa từng được đọc sách bị đồng liêu của chàng biết được thì chàng sẽ bị người ta cười nhạo đấy." Sách thì nhất định phải đọc, nàng cũng không thể để Thanh Thư thành một người mù chữ.

Lâm Thừa Ngọc là niềm kiêu ngạo lớn nhất của Lâm lão phu nhân. Bởi vậy, việc liên quan đến thanh danh của hắn đương nhiên sẽ khiến Lâm lão phu nhân đắn đo: "Ngươi chờ ta nghĩ lại đã."

Như Đồng nghe được tin Thanh Thư trở về liền dẫn theo Như Điệp đến tìm nàng. Nhưng vừa đi đến cửa đã bị Kiều Hạnh ngăn lại.

Kiều Hạnh nói: "Tiểu thư đang luyện chữ, không thể bị quấy nhiễu. Cô nương, tam cô nương, đợi chút nữa các người lại tới tìm tiểu thư nhà ta chơi đi!"

Như Đồng sợ ngây người: "Thanh Thư vậy mà lại đang luyện chữ ư?"

Kiều Hạnh cảm thấy phản ứng của Như Đồng rất kỳ quái, chẳng qua nàng cũng thông minh, không nói ra miệng. Làm nha hoàn không thể có tính tò mò quá lớn, nếu không sẽ nhanh chết.

Như Đồng không vào được, không có cách nào nữa, chỉ đành dẫn theo Như Điệp đi tìm mẹ của mình.

Cố Nhàn trở lại phòng, thấy Thanh Thư cũng ngẩng đầu. Đứa nhỏ này, khi luyện chữ thì ngược lại rất chú tâm.

Trần ma ma thấy vẻ mặt Cố Nhàn mỏi mệt, nhỏ giọng dò hỏi: "Phu nhân, lão phu nhân lại làm khó dễ người?"

Cố Nhàn lắc đầu nói: "Không có. Ta đang mang thai, xem tại phân lượng đứa nhỏ thì bà ấy cũng sẽ không làm khó ta."

Đối với một người mẹ chồng như vậy, Cố nhàn thực sự cảm thấy mệt mỏi. Chẳng qua nghĩ đến Lâm Thừa Ngọc, nàng cảm thấy những thứ tội vạ này nàng gánh cũng đáng giá.

Trần ma ma trấn an: "Cũng chỉ ba bốn ngày mà thôi, nhẫn nhịn một chút là qua rồi."

Thật ra bà rất ghét Lâm lão phu nhân, lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, còn đặc biệt cay nghiệt. Nhưng bà ta lại là mẹ chồng của cô nãi nãi, về thân phận tất nhiên là chiếm ưu thế hơn.

Cố Nhàn ừ một tiếng: "Bà ấy nói muốn cho Thanh Thư ở lại Đào Hoa thôn, ta không đồng ý."

Cũng may là không phải sống chung trong một nhà, nếu không thì thời gian này cũng không biết sẽ trải qua như thế nào nữa.

Trần ma ma có chút bận tâm: "Nếu lão phu nhân kiên quyết muốn giữ tiểu thư lại thì phải làm sao bây giờ?"

Tay viết chữ của Thanh Thư dừng lại, một giọt mực đã rơi trên tờ giấy trắng viết bản chữ lớn này, chỉ có thể bỏ đi mà thôi.

Cố Nhàn vẻ mặt kiên định nói: "Ta sẽ không để Thanh Thư ở lại Đào Hoa thôn." Muốn để Thanh Thư ở lại Đào Hoa thôn, chẳng phải sẽ biến thành một thôn nữ ư.

Trần ma ma thực sự sợ Cố Nhàn sẽ đồng ý, nghe nói như thế mới thở phào một hơi.

Thanh Thư thầm nghĩ, còn may không có đồng ý. Nếu không, đợi khi nàng trở về, sự ngăn cách giữa hai người sẽ càng lớn hơn.
Bình Luận (0)
Comment