Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 53



Mặc dù có chút ngại, nhưng Đoàn đại nương vẫn phải hỏi: "Lão phu nhân, không biết chuyện thù lao thì định thế nào?"
Cố lão phu nhân nói: "Mỗi tháng hai mươi lượng bạc, bà thấy có được không?"
Một tháng hai mươi lượng bạc, cái giá này đã là cao nhất rồi.

Cũng là vì suy xét đến việc Đoàn sư phụ còn dạy võ công cho Thanh Thư nên bà mới ra cái giá này đấy, nếu không mười lượng bạc tính ra cũng đã quá dư dả.
Đoàn đại nương mừng rỡ: "Được chứ, trở về tôi sẽ kêu ông nhà tới ký khế ước liền."
Trước kia, khi Đoàn sư phụ ở tiêu cục làm tiêu đầu, một tháng cũng chỉ được đến năm mươi lượng bạc.

Khác với làm hộ vệ nhẹ nhàng, tự do lại không có nguy hiểm gì, làm chức tiêu đầu này trọng trách nặng, lại gặp nhiều nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị thương, thậm chí là mất luôn cái mạng.
Cố lão phu nhân cười nói: "Nhà ta nhiều phòng, nếu các người muốn thì cũng có thể chuyển vào ở."
Cũng bởi bà đã biết căn nhà hiện tại Đoàn gia đang ở là đi thuê chứ không phải mua.

Ngay cả căn nhà nho nhỏ cũng không mua nổi, lăn lộn đến chức tổng tiêu đầu mà lại rơi vào hoàn cảnh như này, e rằng cũng chỉ có một mình Đoàn sư phụ mà thôi.
Lúc Cố lão thái gia xây tòa nhà này đã suy xét rất chu toàn, trong nhà cần có chỗ ở riêng cho hộ vệ.

Đoàn đại nương sao có thể từ chối cho được.

Ở lại Cố gia thì có thể tiết kiệm thêm một khoản chi tiêu rồi.
Khi Thanh Thư trở về từ viện Tử Đằng thì nghe tin Đoàn sư phụ đã đồng ý ký khế ước.
Nghe được tin cả nhà Đoàn sư phụ sẽ chuyển đến, Thanh Thư rất kinh ngạc: "Bà ngoại, Đoàn sư phụ đồng ý rồi sao?"
Cố lão phu nhân cười nói: "Sao lại không đồng ý chứ? Nhà hiện tại bọn họ đang ở là đi thuê, chuyển vào đây không chỉ bớt được một khoản tiền thuê nhà, còn có thể giảm đi một phần chi phí sinh hoạt."
Ngừng một chút, Cố lão phu nhân lại nói thêm: "Ông ấy vào trong phủ dạy võ công cho con, cũng có thể trông nom được chỗ mẹ con."
Chuyện Thanh Thư tập võ này bà không có ý định nói cho Cố Nhàn, bởi vì không cần hỏi cũng biết nó sẽ phản đối.
Thanh Thư vừa cười vừa nói: "Bà ngoại, bây giờ cữu cữu đã chuyển ra ngoài rồi, trong nhà không có nam đinh chèo chống cửa nhà, sợ là có kẻ sẽ có ý đồ với nhà chúng ta.

Đoàn sư phụ là một người trọng tình trọng nghĩa, có ông ấy ở đây cũng không sợ đám đạo chích đánh chủ ý lên chúng ta nữa."
Tuy rằng ánh mắt Đoàn sư phụ không ra làm sao, nhưng nhân phẩm tốt thì không phải sợ kẻ sử dụng tiểu kế sau lưng.

Cái chức hộ vệ này nếu không lựa chọn cẩn thận, có khả năng trúng kẻ cùng bọn trộm cướp, cường đạo cấu kết thành một nhóm, nhẹ thì mất tiền, mà nặng thì mạng cũng không còn.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
"Chuyện trong nhà không cần con quan tâm, bà ngoại có thể bảo vệ các con chu toàn."
Thanh Thư không lo lắng mới là lạ, nàng không muốn lại rơi vào tình cảnh như kiếp trước nữa.
Suy tư một lúc, Thanh Thư hỏi: "Bà ngoại, mời một võ sư đã tốn nhiều tiền như vậy, nếu mời tiên sinh dạy chữ có phải là càng tốn tiền hơn hay không?"
Cố lão phu nhân cũng không gạt Thanh Thư, vừa cười vừa nói: "Muốn mời tiên sinh, một năm mất khoảng năm, sáu trăm lượng tiền học phí."
Hai mắt Thanh Thư đều trợn tròn lên: "Bà ngoại, học phí này sao mà lại đắt như thế?"
Lúc trước, Trung Dũng hầu phủ mời nữ tiên sinh một tháng cũng chỉ mất sáu mươi lượng bạc, nhưng vị tiên sinh đó phải dạy sáu người đấy, mời vị này thì chỉ cần dạy một mình nàng thôi mà."
Cố lão phu nhân gật đầu nói: "Đúng là rất mắc, chỉ là vị tiên sinh này từng dạy không ít học nữ thi vào được nữ đường Kim Lăng, còn có hai học nữ vào được Văn Hoa đường.

Vì vậy dù nàng ta có thu phí đắt, vẫn có rất nhiều người mời dạy đấy."
Văn Hoa đường là do khai quốc hoàng hậu sáng lập, bên trong tập hợp những nữ tử ưu tú nhất thiên hạ, sản sinh ra rất nhiều học giả danh tiếng và họa sĩ lớn, dương danh thiên hạ và nhiều nhân vật nổi danh khác.

Ngoài ra, hầu hết đệ tử trong đó đều được gả vào nhà vọng tộc.
Nữ tử có gia thế bình thường chỉ cần thi đậu được, vậy thì giống như cá chép vượt long môn, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bản thân.

Không biết đã có bao nhiêu nữ tử muốn thi vào, đáng tiếc cánh cửa này quá cao, người bình thường gần như không thể chạm tới.

Vị tiên sinh này từng dạy hai vị học sinh thi đỗ Văn Hoa đường, có thu phí cao cũng sẽ có người mời.

Vừa hay Kỳ gia không có tiểu thư đến tuổi cho nàng ta dạy, nếu không nhất định bên mình đã chẳng được hời.
Ồ lên một tiếng, Thanh Thư hỏi: "Bà ngoại, không phải người nói với nương là còn cho điều tra rõ tình hình của tiên sinh sao? Thế nào mà đã quyết định xong rồi?"
Cố lão phu nhân mỉm cười đáp: "Tiên sinh là người phủ thành, lai lịch của nàng ấy không có vấn đề.

Chỉ là nàng ấy không lấy chồng, bà sợ mẹ con biết sẽ không đồng ý mới không nói với nó."
Đợi sau khi mấy người này tới, với cái tính tình đó của Cố Nhàn cũng không làm ra chuyện đuổi người được.
Cố lão phu nhân cảm thấy không lấy chồng cũng chẳng có gì to tát.

Mỗi người có cách sống của riêng mình, không lấy chồng chưa hẳn là không sống tốt.
Thanh Thư vô cùng lo âu, hỏi: "Bà ngoại, tiền kiếm được từ hai cửa hàng có đủ không?"
Mời một võ sư một năm mất hơn hai trăm hai, mời một nữ tiên sinh một năm sáu trăm lượng, cộng lại thì một năm cũng phải mất tám trăm lượng bạc ròng.
Cố lão phu nhân cười ha hả, nói: "Con yên tâm, để nuôi con thì cũng không thành vấn đề."
Trong đầu Thanh Thư thoáng hiện lên một ý nghĩ, sau đó nàng ngập ngừng nói: "Bà ngoại, sinh ý hai gian cửa hàng đúng là không tệ, nhưng chi phí chúng ta tiêu dùng cũng rất cao, về lâu về dài chắc chắn sẽ thâm hụt.

Bà ngoại, sau này người không được tiếp tục mua cho con quần áo với trang sức nữa, chúng ta phải tiết kiệm tiền."
Cố lão phu nhân ngạc nhiên nhìn nàng: "Con lại còn biết có thâm hụt?"
Thanh Thư gật đầu nói: "Biết chứ! Thâm hụt chính là chi tiêu lớn hơn thu nhập.

Con nghe Chung ma ma từng nhắc đến nhiều lần, nói trong nhà thâm hụt rất nghiêm trọng, còn nói hiện giờ cũng sống bằng tiền dành dụm."
Cố lão phu nhân cười nói: "Chuyện tiền nong con không cần lo, vẫn đủ cho mấy người bà cháu ta với mẹ con dùng."
Thanh Thư cũng không muốn hao tâm tổn trí đi đoán dò, bèn hỏi thẳng: "Bà ngoại, có phải trong nhà còn có sản nghiệp khác hay không?"
Cố lão phu nhân vừa mừng vừa sợ:" Nói cho bà ngoại nghe, làm sao con phát hiện được?"
Này ý là trong nhà thực sự có sản nghiệp khác rồi.

Thanh Thư thở dài một hơi: "Mấy cửa hàng thì mỗi tháng chỉ có hơn trăm lượng tiền lời, hoàn toàn không đủ để chèo chống những khoản chi tiêu của chúng ta, mà bà ngoại cũng không phải kiểu người không biết lo trước tính sau.

Vì vậy mà khi Chung ma ma nói trong nhà đang sống bằng tiền dành dụm trước kia, con đã không tin."
Cố lão phu nhân có chút cảm khái: "Nếu mẹ con có được một nửa sự nhạy bén của con thôi, bà ngoại cũng không cần lo lắng gì rồi."

Thanh Thư rất là tò mò, hỏi: "Bà ngoại, nhà của chúng ta còn có sản nghiệp gì nhỉ?"
Cố lão phu nhân không nói với Cố Nhàn là do sợ nàng lỡ miệng, nhưng với Thanh Thư lại không có chuyện này: "Bà với Kỳ phu nhân cùng mở một phường nhuộm vải.

Vải trong tiệm nhà ta bán, chính là từ phường nhuộm chuyển đến."
Thông qua Kiều Hạnh, Thanh Thư biết được Kỳ gia, nơi Kỳ phu nhân ở, chính là danh môn vọng tộc trong phủ thành, trong nhà sinh ra rất nhiều quan lớn; ngay chính cha chồng Kỳ phu nhân bây giờ cũng là tổng đốc Vân Quý.

Tổng đốc này chính là đại quan chính nhị phẩm, tuyệt đối là nhân vật nắm thực quyền.
Cũng bởi vì có sự che chở của Kỳ phu nhân, bà ngoại mới bảo vệ được phần lớn gia nghiệp.

Nếu không mặc dù bà ngoại có năng lực hơn nữa thì những kẻ đó cũng sẽ không bỏ qua cho khối thịt mỡ lớn là Cố gia này.
Thanh Thư tò mò hỏi: "Phường nhuộm kiếm được rất nhiều tiền sao ạ?"
Cố lão phu nhân mỉm cười nói: "Chúng ta có phối phương nhuộm vải, cho nên sinh ý rất tốt."
Dù có không hiểu việc làm ăn, cũng biết phối phương thuộc về loại sinh ý độc nhất vô nhị, đây tuyệt đối là một ngày thu đấu vàng rồi, khó trách bà ngoại lại ra tay hào phóng như vậy.

Tiền bà kiếm được so với tiêu đi đương nhiên hơn rất nhiều.
Cố lão phu nhân nói: "Ây da, việc này con biết là được, đừng nói với bất cứ kẻ nào, dù là mẹ con cũng không nên nói."
Cố Nhàn đối với Lâm Thừa Ngọc nửa điểm phòng bị cũng không có, nói cho nàng biết chẳng khác nào Lâm Thừa Ngọc cũng biết.
Tuy rằng Lâm Thừa Ngọc đối xử rất tốt với Cố Nhàn, nhưng Cố lão phu nhân vẫn không yên lòng đối với hắn.

Vẫn lưu lại một ít phòng bị cho sau này.

Như vậy dù tương lai có xảy ra cớ sự gì, bọn họ cũng có cái để dựa vào.
Thanh Thư gật đầu, đáp: "Bà ngoại, người yên tâm, ai con cũng không nói."
Nói ra thì nàng cũng thật bội phục bà ngoại, ấy thế mà lại giấu sâu đến vậy, ngay cả người thân tín là Chung ma ma cũng không hay biết.


Bình Luận (0)
Comment