Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 70



"Bang..."
Thời điểm luyện công, do không đứng vững nên Thanh Thư bị chúi người về phía trước, đầu đâm vào tường, chẳng bao lâu sau, cái trán của nàng đã u một cục lớn.
Đoàn sư phụ cầm thuốc đến, đưa cho nàng rồi nói: "Bôi thuốc xong lại tiếp tục luyện."
Bởi vì thỉnh thoảng Thanh Thư sẽ bị thương nhẹ nên Cố lão phu nhân đã mua rất nhiều thuốc trị thương để dự phòng.
Thanh Thư lắc đầu đáp: "Sư phó, không cần phiền toái như vậy, con không đau đâu."
Tập võ thì nào có chuyện không bị thương.

Nếu mà sợ đau thì nàng cũng đã không kiên trì tập võ như vậy.
Thấy Đoàn sư phụ kiên quyết muốn bôi thuốc cho mình, Thanh Thư không có cách nào khác đành phải thu thế để thoa thuốc.
Kiều Hạnh thấy đã đến giờ bèn chạy từ sân nhỏ sát vách đến đây, vừa trông thấy cái u lớn trên trán Thanh Thư đã phải sợ hãi kêu lên một tiếng: "Cô nương, sao trán người lại sưng to như vậy?"
Thanh Thư bất mãn nói: "Ngạc nhiên làm gì chứ? Cũng không phải là chưa từng thấy ta bị thương qua."
Đoàn sư phụ dở khóc dở cười, nghe khẩu khí của nàng cứ như bị thương là chuyện gì vẻ vang lắm vậy.
Thanh Thư kính cẩn nói: "Sư phó, con về đây."
" Ừ, sau khi trở về nhớ chườm nước nóng một lúc, như vậy chỗ sưng đỏ cũng tan nhanh hơn."
Vốn cho là Thanh Thư cũng chỉ hồ hởi được ba phút, không ngờ rằng đứa nhỏ này lại có thể kiên trì đến thế.

Trong khoảng thời gian này, dù là tay chân bị ngã đến xanh xanh tím tím, ông cũng chưa thấy con bé rơi một giọt nước mắt nào.

Đoàn sư phụ trở lại khoảng sân nhỏ của mình, vừa vào đã thấy nữ nhi là Đoàn Tiểu Nhu đang ngồi ở trên ghế, giúp mẹ nhặt rau.
Ông bèn vừa cười vừa nói: "Con ngồi cứ ngồi yên đi, những việc này để ta và nương con đến làm là được."
Nói xong thì ông cũng ngồi xổm xuống nhặt rau.
Đoàn Tiểu Nhu lắc đầu: "Chỉ là nhặt mấy cọng rau thôi thì con vẫn làm được đó.

Cha, Thanh Thư về rồi sao?"
Đoàn sư phụ ừ một tiếng, nói: "Đã về rồi.

Vừa nãy đứa nhỏ ấy không cẩn thận bị ngã đụng đầu, trán cũng bị sưng tấy lên."
Đoàn Tiểu Nhu lo lắng hỏi: "Có nặng lắm không cha? Đã bôi thuốc hay chưa?"
Đoàn sư phụ bật cười, đáp: "Không sao.

Ta muốn bôi thuốc cho con bé mà nó không thèm, còn nói là không đau nữa đấy, đứa nhỏ này thật gỏi chịu đựng."
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Cha, con cảm thấy Thanh Thư rất tốt, nếu không thì người nhận nàng làm đồ đệ đi!"
Đoàn sư phụ khẽ sửng sốt một chút rồi lại lắc đầu: "Ta nói rồi, cả đời này cũng sẽ không nhận đồ đệ nữa.

Tiểu Nhu, ta không thể phá lệ vì con bé."
"Cha à, chẳng lẽ người không muốn có người kế thừa y bát của mình sao? Cha, đứa nhỏ Thanh Thư này thiên tư tốt, lại có thể chịu được cực khổ, phẩm tính cũng đoan chính.

Cha ơi, nếu bỏ lỡ rồi, con sợ sau này người sẽ hối hận mất."
Đoàn sư phụ buồn cười nói: "Con còn chưa nhìn thấy người, làm sao mà biết phẩm tính con bé tốt đây?"
Cái này ngay cả ông cũng không dám cam đoan.
Đoàn Tiểu Nhu đáp: "Con nghe Kiều Hạnh nói, buổi đêm Thanh Thư thường giúp lão phu nhân rửa chân.

Cha à, phẩm tính hiếu thuận khẳng định là không sai đi đâu được."
Lúc trước Đoàn sư phụ đã phát lời thề độc sẽ không nhận đồ đệ nữa, làm sao có thể vi phạm lời thề: "Đứa nhỏ Thanh Thư này tuy rằng có thể chịu được cực khổ, nhưng trên phương diện học võ con bé cũng không có thiên phú gì.

Học chút ít công phu phòng thân thì không có vấn đề, nhưng muốn trở thành cao thủ lại rất khó."
Lời này Đoàn Tiểu Nhu đã sớm nghe Đoàn đại nương nói qua, cho nên nàng cũng chẳng suy nghĩ gì về chuyện này nữa.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
............
Khi Thanh Thư trở lại chủ viện, bà tử đang vẩy nước quét viện bèn cất tiếng chào hỏi: "Cô nương, người đã trở về."
Hạnh Vũ nghe được tiếng thì vén rèm đi ra.


Nhìn thấy cục u trên trán Thanh Thư, Hạnh Vũ có chút đau đầu: "Cô nương, thái thái đã tới."
Nếu không có một tiếng gọi của bà tử kia thì nhất định Thanh Thư đã chạy ngay sang Tử Đằng Uyển, nhưng bây giờ thì lại không được rồi.
Thấy Thanh Thư vén rèm lên, chuẩn bị cất bước đi vào, Hạnh Vũ nắm lấy tay nàng nói: "Cô nương, bộ dáng này của người...!Thái thái thấy nhất định sẽ hỏi đấy."
Qua được mùng một, lại không qua được mười lăm.

Thanh Thư cũng không muốn tiếp tục nói dối nữa, cho nên quyết định thẳng thắn với Cố Nhàn.
Cố Nhàn nhìn thấy cái u lớn trên đầu Thanh Thư thì giật nảy người: "Thanh Thư, con làm sao thế?"
Thanh Thư đang cân nhắc xem nên mở miệng nói chuyện này thế nào mới không khiến Cố Nhàn tức giận.
Thấy Cố Nhàn nhìn chằm chằm vào mình, Kiều Hạnh chột dạ nói: "Thái thái, là cô nương không cẩn thận đụng vào vách tường."
Cố Nhàn tức giận la: "Con, cái đứa nhỏ này là xảy ra chuyện gì hả? Lần trước đi đường không cẩn thận ngã, để bị thương ở tay, lần này đi đường lại không cẩn thận đụng vào tường.

Lúc đi đứng con suy nghĩ cái gì mà cũng không thèm nhìn đường vậy hả?"
Nói xong, Cố Nhàn lại mắng Kiều Hạnh: "Cô nương các ngươi không thấy đường thì cũng thôi, còn các ngươi ở bênh cạnh thì lại làm cái gì chứ hả?"
Kiều Hạnh không ngờ tới trận lửa này lại cháy đến trên người mình, nàng vội vàng nhìn về phía Thanh Thư.
Thanh Thư thấy trận lửa này cháy đến trên người Kiều Hạnh thì vội nói: "Nương, chuyện này không liên quan tới Kiều Hạnh."
"Chuyện không liên quen đến nàng ta? Nàng ta là nha hoàn thân cận của con, ngày thường đều đi theo bên cạnh con.

Lúc con bị ngã chả lẽ nàng ta không kéo con lại sao? Thanh Thư à, nha hoàn này quá không đáng tin cậy, nương sẽ đổi cho con đứa khác."
Kiều Hạnh sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất: "Thái thái, nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ nhất định sẽ chăm sóc cô nương thật tốt."
Thanh Thư bất đắc dĩ nói: "Nương, chuyện này thật sự không liên quan đến Kiều Hạnh.

Vết thương trên trán con là do lúc tập võ bị ngã mà thành đấy."
"Cái gì ?" Thanh âm quá mức sắc nhọn, đâm vào tai Thanh Thư rồi vang lên ong ong.
Thanh Thư nói thêm: "Nương, viết thương ở mu bàn tay lúc trước cũng là do tập võ, bị ngã sấp xuống làm trầy da đấy."
Hồi lâu sau Cố Nhàn mới hồi phục tinh thần lại, đau lòng nói: "Chuyện lớn như vậy mà con lại gạt ta từ đầu đến cuối? Trong mắt con còn có người mẹ này hay không hả?"
Thanh Thư cúi đầu không nói.
Thậm chí là Cố lão phu nhân mà Cố Nhàn cũng bắt đầu oán trách: "Nương, chuyện lớn như vậy mà người lại liên hợp với con bé để lừa gạt con? Nương, cái gì người cũng dung túng cho con bé, rồi sẽ có một ngày người chiều hư nó mất thôi."
Cố lão phu nhân hừ lạnh, nói: "Ngươi biết vì sao ta lại đồng ý cho nó tập võ không? Là con bé bị hành vi của bà bà ngươi dọa sợ, cho nên con bé cảm thấy chỉ có tập võ mới có thể bảo vệ bản thân đấy."
Nói xong, Cố lão phu nhân lại bắt đầu mắng Cố Nhàn: "Nói ta dung túng con bé? Sao ngươi không trách ngươi làm mẹ mà không xứng chức, không bảo vệ được con của mình?"
Thanh Thư khẽ nói: "Nương ơi, lúc mà tổ mẫu dốc nước bùa cho con thì con thấy như là mình sắp chết vậy.

Nương, con không muốn chết đâu."
Trong nháy mắt khuôn mặt Cố Nhàn một mảnh trắng bệch.


Nàng cứ nghĩ là chuyện này đã qua rồi, lại không ngờ rằng sẽ để lại bóng ma cho Thanh Thư như vậy.

Trong khi nàng là người làm mẹ lại không mảy may phát giác.
Cố lão phu nhân thấy bộ dạng đó của Cố Nhàn thì lại hối hận vì bản thân đã nặng lời: "Chuyện đều đã qua, ngươi cũng đừng hối hận thêm nữa.

Chẳng qua Thanh Thư học được công phu rồi, sau này có thể tự bảo vệ được cho bản thân, đây cũng là chuyện tốt."
Thanh Thư cũng vội vàng hùa theo: "Đúng thế! Nương à, con nghe Hương Hương tỷ tỷ nói, vừa mới hôm trước thôi, có một tiểu cô nương đã bị bắt cóc đấy.

Nương, nếu con học được công phu rồi, cho dù có bị bọn buôn người bắt cóc, con cũng có thể chạy về."
"Phi phi phi..." Cố lão phu nhân khép hai tay lại lẩm nhẩm cầu Thần linh, Bồ tát.
Cố Nhàn cũng không ra ngoài nhiều, vì thế mà đến hôm nay cũng chưa biết chuyện này: "Chuyện con nói là thật ư?"
Thanh Thư gật đầu đáp: "Chuyện này là Hương Hương tỷ chính tai nghe dượng nói, không giả được."
Cũng do Nhạc Huyện thừa biết rõ Nhạc Hương Hương ham chơi, cho nên mới cố tình nói chuyện này cho cô bé, mục đích là để cho nàng biết bên ngoài rất nguy hiểm, không thể chạy loạn.
Ôm cánh tay Cố Nhàn, Thanh Thư nũng nịu: "Nương, tập võ có rất nhiều chỗ tốt.

Vừa có thể bảo vệ mình, lại có thể cường thân kiện thể.

Nương à, từ sau khi học võ, con cũng chưa từng sinh bệnh đâu."
Cố Nhàn có chút thả lỏng, nhưng khi nhìn đến cục u trên trán Thanh Thư thì: "Không được, tập võ rất dễ bị thương.

Này mà thành sẹo thì sau này phải nói với người khác thế nào?"
Thanh Thư chìa tay ra trước, nói: "Nương à, người nhìn này, không có bị sẹo.

Nương, bà ngoại cũng sợ con để lại sẹo, cho nên con đang luyện công trong căn phòng được trải rất nhiều nệm lên.

Nương à, con có ngã xuống thì nhiều nhất cũng chỉ bị sưng đỏ, ứ bầm mà sẽ không để lại sẹo đâu."
Tuy là thế song Cố Nhàn vẫn còn có chút do dự.


Bình Luận (0)
Comment