Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 92



Cố Nhàn luôn coi Ngụy Lan như tỷ muội ruột mà đối đãi, vì vậy có chuyện gì cũng nói với nàng.

Nói hết những chuyện phát sinh hôm trước ở Lâm gia với Ngụy Lan xong, Cố Nhàn có chút lo lắng nói: "Tính tình đứa nhỏ kia quá bướng bỉnh, ta bảo nó thả ta xuống mà nó cũng không thèm nghe."
"Nếu không nhờ Thanh Thư cứng rắn, ngươi còn có thể nằm ở chỗ này nói chuyện với ta sao?"
Ngụy Lan vô cùng tức giận, nói: "Ngay đến Thanh Thư còn biết chuyện, người Lâm gia lại không biết? Bọn họ làm như vậy đơn giản là không coi tính mệnh ngươi với đứa bé ra gì."
Tuy rằng Cố Nhàn không ở Lâm gia, nhưng những năm qua Cố Nhàn không có nửa điểm bạc đãi người Lâm gia.

kết quả là những người này lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Cố Nhàn giải thích một câu, nói: "Lúc ấy cũng không biết là sẽ hung hiểm như vậy."
Ngay cả bản thân bà lúc ấy cũng muốn ở lại Lâm gia sinh con.

Nhưng bây giờ, bà lại thầm thấy may mắn vì Thanh Thư kiên trì.

" Ngươi..."
Nương theo tính tình của bà, bà nhất định phải mắng Cố Nhàn một trận.

Nhưng giờ Cố Nhàn còn đang ở cữ, Ngụy Lan sợ nói nhiều sẽ ảnh hưởng đến tâm tính của Cố Nhàn, cho nên không chỉ không thể mắng nàng ấy còn phải lựa lời nói: "Cố Nhàn, muội có phúc khí, sinh được một nữ nhi tốt như Thanh Thư.


Hương Hương được một nửa của con bé, ta cũng yên tâm."
Đừng nói là nữ nhi, đến trưởng tử của mình cũng không có sự quyết đoán như Thanh Thư.
Sau một hồi được Ngụy Lan an ủi, tâm tình Cố Nhàn đã tốt hơn rất nhiều: "Đáng tiếc, lần này lại là một đứa con gái."
Những năm qua Cố Nhàn luôn lo lắng chuyện con cái, vì thế đã ăn không biết bao nhiêu thuốc lạy biết bao nhiêu.

Thật khó khăn mới mang thai, kết quả chịu nhiều đau khổ sinh ra được thì lại là một cô con gái.

Là thịt trên người mình rớt ra bà cũng không chê, nhưng nếu là con trai thì bà liền không phải lo âu.

Ngụy Lan trấn an nói: "Đợi muội dưỡng tốt thân thể còn sợ không có con trai ư! vậy nên việc cấp bách là phải chăm sóc mình thật tốt, những chuyện khác muội chớ quản cũng đừng có suy nghĩ đến."
Cố Nhàn gật đầu: "Ta nghe tỷ."
Ngụy Lan nói không ít chuyện thú vị nhặt được từ bên ngoài với Cố Nhàn, chọc cho nàng cười không ngừng.

Nói gần nửa canh giờ, thấy Cố Nhàn có chút mệt mỏi, Ngụy lan nói: "Muội đi ngủ đi."
Cố Nhàn đúng thực cũng thấy hơi mệt, gật đầu nói: "Lan tỷ, tỷ có rảnh cứ đến đây với ta."
Nằm trên giường không thể động đậy lại cũng không có ai nói chuyện cùng, rất nhàm chán.

Ngụy Lan ừ một tiếng, nói: "Vừa dịp mấy ngày nay ta không bận việc gì, buổi sáng sẽ đến đây với muội."
Không có thời gian cũng phải dành ra thời gian, bà không có chị em ruột, mấy năm nay luôn đối đãi với Cố Nhàn như thân chị em ruột vậy.

Ngụy Lan rời phòng sinh thì liền đi tìm Cố lão thái thái: "Những người Lâm gia này cũng thật quá đáng, bá mẫu, không thể để mặc họ như thế nữa."
Cố lão thái thái cười khổ nói: "Không để mặc như vậy thì có thể làm sao? Phàm là có một chút không được, Tiểu Nhàn liền lo Lâm Thừa Ngọc kia biết sẽ không vui."
Ngụy Lan nghĩ đến tính tình của Cố Nhàn thì cũng không nói gì, một lúc sau mới nói: "Như vậy cũng không phải là biện pháp.

Bá mẫu, chờ đứa nhỏ lớn chút hãy để cho Tiểu Nhàn đi Kinh Thành đi!"
Đi Kinh Thành, có thể tránh đi mấy người nhà họ Lâm này rồi.
(Truyện đăng tại bachngocsach.com_@Lục Lam)
Cố lão thái thái cũng coi Ngụy Lan như người nhà mà đối đãi, vì vậy cũng không có gạt nàng: "Cũng là có dự định này.

Đúng rồi, Tiểu Nhàn muốn bán hết điền sản và cửa hàng trong của hồi môn.

Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nếu ngươi có ý thì liền bán cho ngươi."
Ngụy Lan cảm thấy không ổn, nói: "Bá mẫu, những sản nghiệp này thu thập rất tốt, nếu bán đi thì thật là đáng tiếc.

Tiểu Nhàn đi Kinh Thành, người có thể quản lý giúp a!"
Cố lão thái thái cũng không để tâm khi Ngụy Lan nói vậy, cũng là do biết rõ phẩm tính của nàng tốt mới để Cố Nhàn kết giao với nàng: "Bộ xương già này của ta có thể quản bao lâu? Cái tính tình kia của Cố Nhàn ngươi cũng biết, nếu ta quản điền sản, nó nhất định sẽ giao cho người Lâm gia quản.

Đến lúc đó, sợ là mấy thứ này sợ là đã là của họ Lâm."
Ngụy Lan im lặng rồi nói: "Thế nhưng là miệng ăn núi lở, này cũng không phải kế lâu dài a!"
Cố lão thái thái cười nói: "Cái này không cần ngươi lo lắng, ta chuẩn bị đưa bọn họ đi kinh thành.


Đến lúc đó sẽ đặt mua một ít sản nghiệp ở kinh thành cho mẹ con nó."
Bà đã nghĩ kỹ hết rồi, sau này sản nghiệp mua ở Kinh Thành đều sẽ ghi dưới tên Thanh Thư.

Như vậy, cho dù Lâm Thừa Ngọc có tâm tư gì cũng vô dụng.

Tiền triều có phép nữ tử chưa xuất giá thì không có tài sản riêng, nhưng mà điều luật này đã được Thủy Hiền hoàng hậu sửa lại.

Chỉ cần là đoạt được một cách hợp pháp, bất kể là trưởng bối tặng hay là tự mình kiếm được thì đều có thể ghi dưới tên mình và được quan phủ công nhận.

Nếu như có người muốn mưu đoạt, cáo quan sẽ có hình phạt.

Ngụy Lan nghe vậy thì cũng không từ chối nữa: "Bá mẫu, ta phải trơpr về bàn bạc với trượng phu nữa, ngày mai chắc chắn ta sẽ cho người câu trả lời."
Chuyện lớn như vậy nhất định phải cùng trượng phu bàn bạc lại.

Đương nhiên, bà tin là trượng phu nhất định sẽ đồng ý mua, cũng không biết có thể bỏ ra bao nhiêu tiền.

Nếu có thể bà muốn mua lại hết sản nghiệp trong của hồi môn của Cố Nhàn.

Dù sao sinh ý của những sản nghiệp này đều rất cao, mua lại tuyệt đối không lỗ.

Bàn xong chuyện, Ngụy Lan đứng lên nói: "bá mẫu, cũng đã đến lúc ta phải về rồi."
Cố lão thái thái nói giống Cố Nhàn: "Tiểu Nhàn cũng chỉ có một người hợp ý là ngươi.

Lan Lan, có thời gian ngươi nhớ tới đây với nó được không?"
Ngụy Lan cười nói: "ngày mai ta lại dẫn Văn Hùng tới."
Văn Hùng là đứa nhỏ nhất, cũng là tiểu quye nghịch ngợm trong miệng Nhạc Hương Hương.

Còn trưởng tử thì gọi là Văn Trí.

Lúc Hoa ma ma dẫn theo đại phu đến thôn Lâm gia, đúng lúc gặp được Lâm Thừa Chí cùng Trương thị đang chuẩn bị đi ra ngoài.

Thấy Trương thị cầm theo rỏ, Hoa ma ma cười hỏi: "Tam thái thái, người cùng Tam lão gia này là chuẩn bị đi đâu đấy?"
Mỗi lần được gọi là Tam thái thái, lòng Trương thị đều không được tự nhiên.

Trái lại Lâm Thừa Chí lại rất thích được xưng hô thế này.

Cũng không phải là có lòng hư vinh, mà là nghe vậy hắn cảm thấy được tôn kính.

Trương Thị hỏi: "Hoa ma ma, đại tẩu đã sinh rồi nhỉ? Sinh ra bé trai hay bé gái vậy?"

Hoa ma ma cười nói: "Đã sinh, sinh ra một cô nương.

Chỉ là bởi vì sinh non nên đứa bé có hơi yếu."
Lâm Thừa Chí thốt lên: "Tại sao lại là đứa con gái nữa?"
Đại ca của hắn dều đã sắp sang tuổi tam tuần rồi, dưới gối còn chưa có con trai.

Cái thai này vẫn luôn mong là một đứa con trai đó!
sắc mặt Hoa ma ma tức khắc trở nên khó coi.

Trương Thị thấy thế biết không phải, vội nói: "Cô nương cũng rất tốt, là tri kỷ của mẹ."
Nếu lại là một đứa giống như Lâm Thanh Thư vậy, bọn họ cũng không tiêu nổi.

Chỉ là dưới ánh mắt bất thiện của Hoa ma ma, lâm Thừa Chí lại sợ không dám nói ra.

Lâm lão thái gia cùng Lâm lão thái thái đều ở đây, Hoa ma ma nhìn thấy họ thì cúi chapf một lễ: "Lão thái gia, lão thái thái, phu nhân nhà ta đã sinh, sinh ra một cô nương."
Lâm lão thái gia có chút thất vọng, tuy rằng đã nghe Lâm lão thái thái nói cái thai này của Cố Nhàn tám chín phần mười là một đứa bé gái, nhưng là lão vẫn có chút mong đợi.

Nếu được một cháu trai thông minh giống như Thanh Thư, vậy ngày Lâm gia hưng thịnh có hi vọng rồi.

Kết quả lại là một bé gái.

Lâm lão thái thái sớm đã đoán trước được cái thai này của Cố Nhàn là con gái, vì vậy cũng chưa thấy thất vọng gì: "Nghiệt chướng kia đâu? Sao không dẫn về?"
Hoa ma ma nói: Cô nương lâm bệnh.

Đêm ngày hôm trước bắt đầu phát sốt, tậm đến tối hôm qua mới bắt đầu hạ sốt."
Lâm lão thái thái chẳng tin những lời này: "Chân trước vừa đánh thúc thúc ruột, chân sau đã ngã bệnh, ngươi lừa gạt ai đó hả?"
Lừa gạt có chút lòng thương yêu cũng sẽ không nói ra những lời này, lão thái bà này thật là máu lạnh.

Hoa ma ma nói: "Cô nương là vì trái ý Lão thái thái kiên quyết đưa cô thái thái về huyện thành mà lòng mang áy náy, sau đó cô thái thái lại khó sinh, cô nương vừa kinh vừa sợ nên đã ngã bệnh."
Nói như vậy có thể thu nhỏ ảnh hưởng đến mức thấp nhất, về phần Lâm gia có tin hay không cũng không cần quan tâm, chỉ cần người ngoài tin là tốt.

.


Bình Luận (0)
Comment