Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1012



Mục Đình Sâm mua sô cô la cho cô? Có độc không?
Không hiểu tại sao, người lạnh lùng như anh chỉ cần có một chút ngọt ngào là cô lại cảm thấy khó chịu.

Vẻ mặt của Tiểu Đoàn Tử rất nghiêm túc nói: “Bố nói là mua cho mẹ mà, bố không cho con ăn, con nhât định đòi thì bố chỉ cho con có một viên thôi, thật là keo kiệt! Con cũng nhịn không ăn, còn chảy nước miếng nữa này!”
Ôn Ngôn không nhịn được bật cười thành tiếng, hộp sô cô la này là hàng đặt làm riêng, giá tiền thì đủ để cho cô và Tràn Mộng Dao đi ra ngoài ăn một bữa no nê, kỳ thực thì cô không hề thích ăn sô cô la, bởi vì rất ngọt, nhưng mà Mục Đình Sâm mua cho cô thì cô cũng muốn ném thử xem thế nào.

Mục Đình Sâm vẫn còn chưa vào đến cửa thì đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ, anh rảo bước đi vào, vừa đổi dép vừa hỏi: “Hai mẹ con đang cười gì thế? Em lại còn không thèm đợi anh mà lên trước một mình như: thế, anh là tài xế riêng cho em nữa đấy, thật là vô lương tâm mà.”
Ôn Ngôn đặt Tiểu Đoàn Tử xuống: “Em tưởng là Tiểu Đoàn Tử lại làm nhà cửa bề bộn, lộn xộn đến nỗi má Lưu cũng không dọn kịp, anh nhìn thấy sẽ khó chịu, không ngờ: là hôm nay nhà cửa lại rất sạch sẽ.


Anh mau đi rửa tay đi rồi ăn cơm.

Đúng rồi, tại sao anh… đột nhiên lại nghĩ đến chuyện mua sô cô la thế?”
Mục Đình Sâm liếc nhìn hộp sô cô la trong tay của Tiểu Đoàn Tử, trả lời: “Thi là… Thiếu Khanh nói Trần Mộng Dao thích ăn cái này, anh tưởng là phụ nữ đều sẽ thích, nên bảo Thiếu Khanh tiện thể giúp anh lầy một hộp.

Em mà thích thì sau này anh bảo cậu ấylấy cho anh nhiều hơn.

Em đừng có để Tiểu Đoàn Tử ăn nhiều quá, răng của thằng bé chưa mọc ra hét thì đừng để ăn, hỏng hết răng.”
Tiểu Đoàn Tử chu mỏ chạy vào trong nhà bếp mách lẻo với má Lưu, má Lưu bị cậu nhóc chọc cho cười ha hả, tiếng cười vang đi rất xa.

Ăn cơm xong, Mục Đình Sâm cũng không có ý định rời đi, ôm Tiểu Đoàn Tử và Ôn Ngôn cùng ngồi ở phòng khách xem tỉ vi.

Ôn Ngôn vốn không hề muốn hỏi chuyện liên quan đến An Tuyết Ly, sợ là lại động chạm phải vấn đề nhạy cảm trong lòng của anh, nhưng mà không hỏi thì lại cảm thấy trong lòng mình ám ách.

Cô cân nhắc một hồi, mở miệng thăm dò: “Tối nay anh không đi về à?”
Anh mở miệng định trả lời thì Tiểu Đoàn Tử đã nhét một viên sô cô la vào miệng anh, anh bị ngọt đến mức cau mày lại, những mà vẫn nhịn không nhỗ ra: “Không về…
sau một thời gian nữa thì em cùng với anh quay về Mục trạch.

Tiểu Đoàn Tử, đừng nhét cho bố nữa, ngọt quá, bố đã nói là con đừng có ăn rồi mà con vẫn còn ăn.”
Ôn Ngôn lấy sô cô la trong tay của Tiểu Đoàn Tử đi: “Mẹ cất đi cho con, hôm nay không được ăn nữa.


Con nhìn con với bố xem, miệng đều ngậm sô cô la, chẳng khác gì con chuột Hamster cả, một lớn một bé, xem tỉ vi mà miệng thì vẫn nhai không ngừng.”
Khóe miệng của Mục Đình Sâm không khỏi giật giật: “Anh không hề thích ăn, là thằng bé nhất định nhét cho anh ấy chứ, tại sao em không ăn? Em không thích à? Cũng đúng… dẫu sao thì anh luôn cảm thấy là em không hề giông như những người bình thường khác, những thứ phụ nữ khác thích thì em đều không thích.”
Ôn Ngôn không khỏi nhoẻn miệng cười: “Không phải là không thích, cũng rất thích, nhưng mà bây giờ đã ăn no rồi, để đến ngày mai ăn.”
Nghe thấy cô nói là thích, Mục Đình Sâm liền nói: “Anh cũng cảm thấy hương vị này không tệ, ngày mai anh sẽ nói Thiếu Khanh lại đi lấy vài hộp về, cái thứ này là từ nước ngoài chuyển về, phải đợi hai ngày mới đến, cũng không hiểu Trần Mộng Dao đang mang thai ăn nhiều sô cô la như thế thì sẽ béo thành thế nào.”
Ôn Ngôn bất giác cầm một viên sô cô la lên đưa vào miệng, ừm… không cần biết là sô cô la đắt đến thế nào, đều ngọt như thé…
Đến nửa đêm thì Ôn Ngôn bị đau răng đến mức không ngủ được.

Mục Đình Sâm đưa tay bật đèn lên, ngồi dậy hỏi: “Em sao thế?”
Cô ôm lấy nửa bên mặt, nói: “Em đau răng…”
Anh đến gần: “Há miệng ra anh xem nào.”
Cô nghe lời cố gắng há to miệng ra, anh nhìn ngó một lúc, buông một câu: “Ngày mai đi khám bác sĩ nha khoa thôi, răng của em hỏng rồi, không lẽ chỉ vì ăn một viên sô cô la mà lại thành thế này đấy chứ?”
Cô đau đến mức nhăn nhó, lại không nhịn được bật cười: “Tại xem em lại không phát hiện ra anh cũng có năng lực để trở thành bác sĩ nha khoa cơ chứ? Trước đây em cũng có lúc bị đau răng, chỉ là lười không muốn để ý đến nó thôi, ngày hôm nay ăn một viên sôcôla thì không được rồi, xem ra đồ ngọt không có duyên với em.”
Anh xuống khỏi giường đi tìm thuốc giảm đau cho côy: “Uống ít thuốc, ngủ đi một giác, ngày mai anh đưa em đi khám.

Hồi còn nhỏ răng của em cũng rất tốt mà, khi cười hàm răng trắng bóng.”
Cô cố tình mỉm cười lộ hàm răng ra cho anh nhìn: “Thế bây giờ thì sao?”
Anh cũng bị chọc cho bật cười: “Vẫn rất trắng! Thế đã được chưa? Mau uống thuốc đi rồi đi ngủ.”
Cô đột nhiên ôm lấy anh: “Đột nhiên cảm thấy… thích anh quá đi.”

Anh một tay cầm thuốc, một tay cầm cốc nước, không cách nào ôm lấy cô được, chỉ có thể nheo mắt lại nhìn cô: “Sao thế? Thích anh thì sẽ không đau răng nữa à?”
Cô ở trong lòng anh gật đầu, lúc này răng cũng không còn đau đến như thế nữa.

Nhưng không hè biết là hành động của cô chẳng khác gì một con mèo con dịu đầu vào lòng anh, bộ dạng đó khiến cho người khác không khỏi cảm thấy thương xót, anh có gắng kiềm chế cảm giác bứt rứt trong lòng: “Uống thuốc trước đã nào…”
Cô buông anh ra, ngoan ngoãn cầm viên thuốc nhét vào miệng nuốt xuống, thuốc giảm đau bên ngoài không được bọc vỏ đường, đầu lưỡi khá đắng, cô không khỏi nhăn mặt lại, uống liền máy ngụm nước mới cảm thấy đỡ hơn: “Thật là khó uống quá đi, anh cũng có thể nhẫn nại để phục vụ người khác uống thuốc thế à? Hồi nhỏ em sợ nhất là bị ốm, lại sợ uống thuốc, lại còn không có người dỗ dành, anh thì lúc nào cũng dữ tợn như thế nhìn em uống thuốc, em bị đắng đến muốn khóc mà toàn phải nhịn.

Lúc đó mà anh có thể tốt bụng như thế này thì tốt biết máy.”
Anh đón lấy cái cốc trong tay cô rồi để lên đầu giường: “Vẫn còn thù dai cơ à? Những năm ấy… xảy ra chuyện như thé, làm sao mà anh có thể cười được? Xin lỗi em, để em gặp phải một người tệ hại như anh.”
Ôn Ngôn nhất thời không biết nói gì cho phải, đúng thế, lúc đó anh cũng trở thành trẻ mồ côi như cô, mắt đi người thân, anh làm sao mà có thể cười cho được? Trong nháy mắt, gánh nặng của tập đoàn Mục thị đều đè lên đôi vai còn chỉ là thanh niên của anh, anh nhất định là rất mệt, mệt đến không thể thở nỗi.

Lúc đó anh cũng chỉ mới mười tám, vừa đủ là tuổi có thể hiểu được chuyện, không giống như cô, vẫn chỉ còn là một đứa trẻ, lúc đó cô chưa vẫn hiểu được cái chết là gì, đau khổ cũng không quá rõ rệt, chỉ là sau này khi dần dần lớn lên, mới từ từ hiểu ra chuyện đau khổ này.

Đèn trong phòng lại được tắt đi, Mục Đình Sâm leo lên giường ôm lấy cô nằm xuống, cảm giác bức bói trong lòng cũng đã tan biến đi hết, anh không muốn trong lúc cô y đang đau răng như thế này lại chỉ biết bản thân được sung sướng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Đình Sâm nhất định đưa cô đi khám nha khoa, Ôn Ngôn thì hoàn toàn không hề muốn đi, tối hôm qua cô uống thuốc thì răng đã không còn đau như thế nữa rồi, chỉ cần nghĩ đến bác sĩ cầm dụng cụ điều trị khoan lỗ trong miệng của cô là thấy sợ rồi, chưa từng trải qua nhưng cũng đã nghe qua, đặc biết là nghe thấy âm thanh thảm hại của những bệnh nhân khác ở trong phòng khám thôi, là cô đã thấy chân mềm nhữn ra rồi: “Em không đi đâu… em thật là không còn đau nữa rồi, chúng ta đến công ty đi? Em vẫn còn một đống việc chưa làm xong cơi”.


Bình Luận (0)
Comment