Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1021



Một người bình thường vô cùng nghiêm túc, ở trên giường lại nói ra lời như vậy, làm Ôn Ngôn bị trêu đến nóng cả hai gò má lên.

Hai người đang chuẩn bị đi vào chính đề, Tiểu Đoàn Tử đột nhiên đẩy cửa vọt vào: “Mặt trời đã chiếu đến mông rồi! Mẹ là một con sâu lười biếng!”
Ôn Ngôn theo phản xạ đẩy người trên thân ra, xoay người ngồi dậy chỉnh lại quần áo có chút lộn xộn: “Mẹ đã tỉnh rồi, dậy ngay lập tức đây!”
Tiểu Đoàn Tử cả mặt tò mò nhìn hai người trên giường: “Mẹ ơi, cha ơi, lúc nãy hai người vừa chơi cái gì thế? Con cũng muốn chơi ~”
Mục Đình Sâm xấu hổ ho nhẹ hai tiếng: “Khụ khụ… Trẻ con không thể chơi, chờ con trưởng thành rồi chơi.

Đi thôi, nhanh đi ăn cơm rồi thay đồ, cha dẫn con đi leo núi.”
Tiểu Đoàn Tử nghe Mục Đình Sâm sắp dẫn nó ngoài chơi, tỉnh thần lập tức tỉnh táo, nhảy nhảy nhót nhót đi ra ngoài tìm má Lưu, không nhớ ăn chơi, lại nhớ đi tìm má Lưu, hiếu thuận từ nhỏ mà.


Đối mặt ánh mắt u oán người nào đó, Ôn Ngôn xem như: không thấy, bình tĩnh rời giường rửa mặt: “Tự anh nói là sẽ ra ngoài với em đấy, Tiểu Đoàn Tử leo núi khẳng định đi không được mấy bước liền cần người khác bế, dạng việc tốn thể lực này đương nhiên là giao cho anh, nhớ là bữa sáng ăn nhiều một chút, sợ anh không còn sức lực đâu, mau dậy thu dọn đi.”
Lúc ra ngoài, Mục Đình Sâm đổi thay một bộ đồ thể thao màu trắng, cách ăn mặt thỏa mái so với Âu phục thường ngày hoàn toàn là hai loại khác nhau, hiền hoà hơn máy phần.

So sánh thì, Ôn Ngôn thích dáng vẻ anh mặc đồ thỏa mái hơi một chút.

Lái xe đến chân núi, Mục Đình Sâm nhìnnúi cao trước mắt có chút phát sầu, anh không phải người đặc biệt thích kiểu vận động này, rất lâu rồi chưa leo, đến lúc đó còn phải bé Tiểu Đoàn Tử, anh có thể mơ hồ tưởng tượng ra bộ dáng Ôn Ngôn cười anh lúc đó.

Đi chưa được mấy bước, Tiểu Đoàn Tử lại không chịu được: “Cha ơi, bế!”
Mục Đình Sâm nhận mệnh đặt cậu nhóc lên vai: “Đừng quậy.”
Chiều cao của anh đối với Tiểu Đoàn Tử mà nói là độ cao chưa từng nhìn thấy, ngồi trên bả vai anh, Tiểu Đoàn Tử vừa sợ hãi vừa hưng phấn: “Cha ơi… Thật cao!”
Ôn Ngôn khó được trông thấy Tiểu Đoàn Tử vui vẻ như vậy, khóe môi không kiềm chế mà nâng lên: “Đây còn chưa bắt đầu đâu, leo từ từ, đến đỉnh núi là có thể xem hồ rồi, nghe nói là rất đẹp đó.”
Đỉnh núi? Mục Đình Sâm thở một hơi: “Em thật sự muốn trèo lên đỉnh núi? Hay là leo tùy tiện đi? Tố chất cơ thể này.

của em chưa hẳn là đã làm được, bình thường em cũng không hay leo núi đúng không?”
Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Thử đã rồi biết, nói không chừng là anh mệt trước em thì sao?”
Vì lần này, Ôn Ngôn cố ý mang theo máy ảnh, vừa leo núi vừa quay chụp mỹ cảnh bốn phía, cũng chụp cho Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử đập không ít ảnh, ban đầu khuôn mặt Mục Đình Sâm bình tĩnh, về sau cái trán bịn rịn ra mồ hôi, lông mày anh liền không giãn ra được.

Thật vất vả mới leo được đến chỗ nghỉ chân ở sườn núi, anh buông Tiểu Đoàn Tử xuống, ngồi nghỉ chân ở chiếc ghế ven đường: “Em đang muốn anh thừa nhận là mình già rồi đúng không?”
Ôn Ngôn cầm lấy máy ảnh chụp cho anh một tấm, giống như cười mà không cười nói: “Nào có? Anh không già chút nào hết ~”

Má Lưu nhìn qua trạng thái còn tốt hơn Mục Đình Sâm: “Đúng vậy, thiếu gia lúc này mới bao nhiêu tuổi chứ? Tôi như thế này mới tính là già đây, lúc tuổi trẻ ấy làm gì cũng có lực, tôi có thể một hơi bò lên đỉnh núi, hiện tại không được, leo đến nơi này tôi đã mệt mỏi luống cuống.

Còn may bình thường đi mua thức ăn gì đó cũng đi tương đối nhiều, cũng không tính là thiếu rèn luyện.

Thiếu gia, suốt ngày cậu ngồi ở văn phòng trong công ty, vẫn là phải nên đi lại nhiều một chút mới tốt, tốt cho sức khỏe.”
Tiểu Đoàn Tử được Mục Đình Sâm một đường cõng lên, lúc này còn tinh thần còn vô cùng phán chấn: “Cha nhìn kìa, căn nhà bên kia thật là nhỏ á nhưng rõ ràng là nó rất cao mà ~”
Mục Đình Sâm thuận theo ánh mắt Tiểu Đoàn Tử nhìn qua, đập vào mắt là thành thị dưới núi, đúng gần nhìn là nhà cao tằm vững chắc, bây giờ lại không hút mắt làm sao: “Đứng cao, nhìn xa.

Đứng ở chỗ thấp, nhìn cái gì cũng cảm thấy cao, muốn tầm mắt khoáng đạt, phải cố gắng leo đến chỗ cao, hiểu không?: Đương nhiên Tiểu Đoàn Tử không hiểu ý nghĩa thâm sâu trong câu nói của anh: “Vậy chúng ta tiếp tục leo núi đi?
Đỉnh núi cao nhất!”
Khóe miệng Mục Đình Sâm giật một cái, sao anh lại nói đạo lý với đứa nhỏ chưa đến ba tuổi này chứ?
Ôn Ngôn “Ha ha” cười ra tiếng: “Cha mệt rồi, để cha nghỉ một chút đi, trên đường chủ yếu là cha cõng con đúng không? Rất mệt đó.”
Tiểu Đoàn Tử lấy từ balo má Lưu mang lấy ra một bình nước cho Mục Đình Sâm: “Cha uống nước.”
Mục Đình Sâm nhận nước, đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Tiểu Đoàn Tử trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi.”
Tiểu Đoàn Tử cười vui vẻ đến nỗi lộ cả máy cái răng sữa trắng xinh: “Vậy uống nước xong cha lại cõng con leo núi đi!”
Động tác Mục Đình Sâm trên tay cứng đờ, thằng nhóc con này… Chỉ là sợ anh không còn sức cõng nó hả?
Đột nhiên, điện thoại di động anh để trong balo Ôn Ngôn vang lên, nghe thấy tiếng chuông, Ôn Ngôn lấy di động ra đưa cho anh, thuận tiện liếc nhìn tên gọi đến: “Là Thiếu Khanh gọi đến.”
Mục Đình Sâm theo thói quen nhận điện thoại đi sang một bên: “Alo?”
Đầu bên kia điện thoại, không biết Kính Thiếu Khanh nói cái gì, Mục Đình Sâm thỉnh thoảng nhìn về phía Ôn Ngôn một cái, trả lời rất ít, cuộc gọi tắt rất nhanh.


Ôn Ngôn có chút hồ nghỉ: “Anh ấy tìm anh làm gì? Anh cứ luôn lén lút là sợ em phát hiện ra cái gì sao?”
Đáy mắt Mục Đình Sâm như trút được gánh nặng: “Có thể có chuyện gì giấu em chứ? Anh có gì phải sợ? Là công ty có chút việc, Thiếu Khanh bảo anh lập tức đến một chuyến, không thể cùng mọi người tiếp tục leo núi, hay là chúng ta cùng trở về đi? Đưa mọi người về rồi anh mới đến công ty.”
Má Lưu có chút chần chờ: “Tiền vé vào cửa cũng khá đắt đây, đây còn chưa leo đến đỉnh đúng không? Quá lãng phí.

Ngôn Ngôn con có leo nữa không? Hay là để thiếu gia đi làm việc trước? Chúng ta mang theo Tiểu Đoàn Tử đi leo núi đi?”
Ôn Ngôn nhìn chằm chằm Mục Đình Sâm mấy giây, không nhìn ra sơ hở gì: “Được thôi, anh tự về trước đi, em và má Lưu mang theo Tiểu Đoàn Tử tiếp tục leo.

Nếu hôm nay đã đến, không có lý gì lại bỏ giữa chừng, hi vọng không phải là bởi vì anh không muốn leo núi mới lấy cớ chạy đi, đây là anh chủ động nói muốn đi ra ngoài cùng bọn em đó.”
Mục Đình Sâm buông tay: “Em cũng thấy rồi, điện thoại anh luôn để ở chỗ em, là Thiếu Khanh gọi điện thoại bảo.

anh qua một chuyến, sao anh có thể muốn chạy chứa?
Nếu lúc anh xong việc mà còn sớm thì sẽ đến đây tìm mọi người, mọi người nghỉ chút rồi leo núi đi, anh đi trước đây.”
Tiểu Đoàn Tử nắm chặt ống quần của anh: “Cha đừng đi mà, cha đi rồi bao giờ mới chơi với con nữa?”
Mục Đình Sâm ngồi xổm người xuống sờ sờ gương mặt Tiểu Đoàn Tử, ngắng đầu nhìn Ôn Ngôn một chút: “Ngoan, cha muốn làm chuyện lớn, sau này, ngày nào cũng có thể chơi với con, cha đi trước đây.”
Nhìn thấy bóng người anh nhanh chóng biến mắt trên con đường nhỏ, Ôn Ngôn yên lặng phỏng đoán, xử lý chuyện lớn? Chuyện gì tính là lớn đối với anh?.


Bình Luận (0)
Comment