Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1027



Trần Mộng Dao nhắm mắt lại: “Tôi nghe được một chút…
cuộc nói chuyện của cô và anh trai.

Lúc ấy tôi bị ngã xuống lầu mặc dù không động được, nhưng còn chút ý thức, coi như không nghe rõ vài câu, tôi cũng biết, là cô kiên trì phải cứu tôi, cô không giống anh trai mình.

Thanh Ca, tôi nói thật với cô, nếu như con tôi không có việc gì, chuyện này, tôi sẽ giúp cô giấu diếm xuống, nếu là con của tôi có nguy hiểm, vậy cũng chỉ có thể xin lỗi.

Tôi sẽ không để cô cõng nòi, là ai làm, thì phải để người đó chịu trách nhiệm.”
Khúc Thanh Ca cắn răng quỳ xuống: “Mộng Dao, coi như: tôi xin cô, bất luận như thế nào, đừng khai anh tôi ra được không? Xin cô…”

Trần Mộng Dao muốn đứng dậy đỡ Khúc Thanh Ca, lại động đậy không được: “Cô điên rồi? Vì một gia đình như thế, cô lại quỳ xuống tự dẫm đạp bản thân như thế? Bọn họ coi cô là quân cờ, có coi thành người thân chút nào sao? Sự tình vừa xảy ra, anh cô trực tiếp chạy, để một người con gái như cô cõng nồi, anh ta còn là người sao?
Cầu cứ cầu xin giúp anh ta như vậy, cô có phải đồ ngốc không thế?”
Khúc Thanh Ca thấp giọng nức nở: “Tôi không có cách nào… tôi không có cách nào mặc kệ Khúc gia, van cầu cô Mộng Dao, cô muốn làm gì với tôi cũng được, tôi đều chấp nhận, giúp tôi lần này…”
Trông thấy bộ dáng này Khúc Thanh Ca, trong lòng Trần Mộng Dao cũng mệt mỏi: “Bỏ đi, coi như không có chuyện này, chỉ cần con của tôi không sao, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ, đây là nể mặt cô, tôi cũng không muốn cậu và Diệp Quân Tước đi đến bước ly hôn đó!”
Khúc Thanh Ca đã khóc đến nói không ra lời, qua thật lâu mới bình tĩnh trở lại: “Cô nghỉ ngơi thật tốt đi… tôi đi trước, ngày mai tôi lại đến thăm cô và đứa nhỏ, cảm ơn…”
Trần Mộng Dao không nói chuyện, trong lòng kìm nén một cỗ tức giận, suýt chút nữa cô và đứa con đã không con, cô tức chuyện này, cũng tức chuyện Khúc Thanh Ca sống ủy khuất như thế, tức người Khúc gia không phải loại tốt đẹp gì.

Chờ Khúc Thanh Ca rời đi, Kính Thiếu Khanh mới trở lại phòng bệnh: “Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Là Khúc Thanh Ca làm sao?”
Trần Mộng Dao giả bộ nhẹ nhàng: “Sao có thể là cô ấy chứ? Anh nghĩ nhiều rồi, là tự em không cẩn thận nên ngã xuống.

Đều do em không nghe lời ai, mặc lễ phục dài như thế, lại không thể mang giày cao gót quá cao, kết quả là trượt chân… Anh nói thật với em, con của chúng ta có sao không? Lúc ấy du thuyền cách xa bờ như vậy, thời gian dài thế, con rất nguy hiểm đúng không?”
Làm sao Kính Thiếu Khanh dám nói thật? Anh đưa tay sửa lại tóc giúp cô: “Nào có? Bọn anh để du thuyền về điểm xuất phát ngay lập tức, xe cứu thương cũng tới kịp thời, em và con đều không sao.

Chỉ là sinh non phải ở trong lồng kính quan sát một thời gian, em cũng đừng đoán mò, tự mình dọa mình.

Như em mong muốn, lần này.

là con gái, rất vui đúng không? Nghe bác sĩ nói, rất đáng yêu…”
Trần Mộng Dao lườm anh một cái: “Trẻ con sinh non nhìn giếng như cóc vậy, khẳng định xấu bạo, làm sao có thể đáng yêu? Đúng rồi, chuyện này anh không nói cho mẹ em và cha mẹ anh đúng không? Tốt nhát đừng nói, đừng dọa đến bọn họ, tuổi tác cũng đã cao rồi, đừng làm họ bị dọa đến nỗi xảy ra mệnh hệ gì.”
Kính Thiếu Khanh không muốn làm cô không vui, vì vậy giả bộ tươi cười: “Được, không nói, anh không nói cho bọn họ.


Nhưng… chắc là bên phía mẹ anh không gạt được, em mang thai, ngày nào bà ấy cũng phải gặp em một chút mới an tâm, tìm không gặp được em, bà ấy có thể yên tâm sao? Em đừng lo lắng, anh sẽ sắp xếp, anh ở đây với em, em ngủ một giác đi.”
Đợi đến khi Trần Mộng Dao ngủ, Kính Thiếu Khanh cũng không cười nổi nữa, hiện tại anh còn chưa lấy lấy lại tinh thần từ sợ hãi, trông thầy bộ dạng cô máu me khắp người, khí lực cả người anh giống như bị rút sạch vậy, lúc ấy trong đầu đều đình trệ, loại cảm giác ấy, anh không bao giờ muốn chạm nhận nữa, thật sự là quá đau khổ rồi…
Rạng bốn giờ sáng, anh đứng ở bên ngoài khu giám hộ trẻ sơ sinh, nhìn qua tường kính trong suốt, nhìn thấy con gái anh và Trần Mộng Dao.

Cô nhóc nhỏ hơn những nhóc con khác rất nhiều, toàn thân đỏ rực, những đứa nhóc khác đều đang quơ chân tay ríu rít, cô bé lại yên tĩnh như vậy, không nhúc nhích.

Vào lúc này, nội tâm có mạnh mẽ đến đâu, anh vẫn đỏ cả vành mắt, nếu Trần Mộng Dao nhìn thấy con mình ở bộ dạng này, chắc là sẽ khóc đến sụp đổ mắt.

Hôm sau, sáng sớm Ôn Ngôn chuẩn bị đến bệnh viện thăm Trần Mộng Dao.

Tối hôm qua trở về cô gặp ác một một đêm, căn bản không thể ngủ nồi.

Tiểu Đoàn Tử ngây thơ mà hỏi: “Mẹ ơi, dì Dao Dao thế nào rồi? Con nhìn thấy dì ấy chảy rất nhiều máu rồi được đưa lên xe mang đi, có phải là em gái nhỏ xảy ra chuyện rồi không?”
Ôn Ngôn suýt chút không nhịn được mà khóc lên: “Không sao… Dì Dao Dao không sao, em gái nhỏ cũng sẽ không sao.

Lúc em gái nhỏ sinh ra còn gặp khó khăn hơn con nữa, sau này con phải chăm sóc em thật tốt có biết chưa?”
Tiểu Đoàn Tử nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc em gái thật tốt.

Lúc nào con có thể đi gặp em?

Con muốn kết hôn với em, sao đó sinh em bé, cùng nhau đi học.”
Ôn Ngôn lập tức có chút dở khóc dở cười: “Trình tự này của con có ngược không, phải nhìn thấy em gái trước, rồi sẽ cùng nhau đi học, cuối cùng trưởng thành mới có thể kết hôn, sinh em bé, đầu tiên là hai con phải cùng nhau lớn lên đã, biết chưa? Em gái nhỏ còn đang ở bệnh viện, em quá nhỏ, đợi lớn hơn một chút mới có thể gặp con, cùng con chơi đùa, chúng ta ăn cơm trước, được không?
Ăn cơm xong con chơi với bà, mẹ và cha đến bệnh viện thăm dì Dao Dao.”
Tiểu Đoàn Tử liền nói: “Con không thể đi sao? Con cũng muốn đi thăm dì Dao Dao.”
Mục Đình Sâm vừa vặn xuống lầu, nghe thấy lời Tiểu Đoàn Tử, anh nói: “Được thôi, cùng đi đi, nhưng mà con không được quậy nghịch, phải ngoan ngoãn biết chưa?”
Ôn Ngôn thở dài: “Mục Đình Sâm, anh… đã liên lạc với Diệp Quân Tước chưa? Chuyện ngày hôm qua… anh ta và Thanh Ca hình như cũng có trận huyên náo, lúc Dao Dao xảy ra chuyện là đang ở cùng với Thanh Ca…”
Mục Đình Sâm thản nhiên nói: “Từ bao giờ mà anh đi quản chuyện của cậu ta? Em cả thấy chuyện của Dao Dao có liên quan đến Khúc Thanh Ca không?”
Ôn Ngôn trầm ngâm chỉ chốc lát, nói: “Em cảm thấy không phải là Thanh Ca làm, trước đó cô ấy cùng từng ở chung đơn độc với Dao Dao, muốn hại Dao Dao, cũng sẽ không đợi đến hôn lễ của chúng ta đi? Chút nữa gặp Dao Dao, hỏi rõ chuyện gì xảy ra là được rồi.”
Tiểu Đoàn Tử nghe không hiểu người lớn nói chuyện, chỉ muốn nhanh đến bệnh viện, ăn cơm ngấu nghiến.

Mục Đình Sâm nhìn dáng vẻ này của Tiểu Đoàn Tử thế mà còn cười, một câu trách cứ cũng không có.

Ôn Ngôn lườm anh một cái: “Lúc trước em mà ăn như thế, anh đã nhanh chóng gõ một đũa vào đầu em rồi, Mục thức lừng danh tiêu chuẩn kép?”
Mục Đình Sâm cười càng vui vẻ hơn: “Anh đánh em lúc nào? Cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói loạn, anh không có nuôi em như con gái, càng sẽ không giáo dục em như con gái, anh chỉ lớn hơn em có mười tuổi, trước khi có Tiểu Đoàn Tử, anh cũng không có tình thương của cha tràn lan đâu.”
Ôn Ngôn bị chặn á khẩu không trả lời được, rõ ràng lúc trước anh rất nghiêm khắc với cô….


Bình Luận (0)
Comment