Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 103

Ôn Ngôn cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, Mạc Ninh đó trang điểm đơn giản nhưng khuôn mặt lại rất đẹp, cô nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhớ ra: “Tôi biết cô, con gái của chú Mạc.”

Đúng rồi, con gái của Mạc Thương Hải, Mạc Ninh, trước đây thời gian cô với Mục Đình Sâm công tác cùng Mạc Thương Hải có cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn có nhắc đến Mạc Ninh.

Mạc Thương Hải với Mục trạch có chút nguồn gốc với nhau, cũng là người mà Mục Đình Sâm rất kính trọng, giống như trưởng lão.

Mạc Ninh cười thản nhiên: “Biết thì tốt, vệ sĩ ở cửa không cho vào, tôi chỉ có thể đợi ở đây, điện thoại Đình Sâm cũng không nghe, có thẻ đang bận.”

Ôn Ngôn để vệ sĩ mở cửa lớn, Mạc Ninh dự định lôi một cái vali lớn từ trong cốp xe ra, cũng không để người giúp đỡ, điểm này khiến Ôn Ngôn cảm thấy ấn tượng, dáng người của Mạc Ninh thật là đẹp, hoàn toàn đầy đủ điều kiện của siêu mẫu, cũng cao hơn cô nửa cái đầu.

Bước vào trong, Mạc Ninh sẵn tay để vali vào trong góc, sau đó tự nhiên nằm trên sô pha: “Mệt muốn chết, ngồi hơn mười mấy tiếng máy bay, đến bây giờ cũng chưa được nghỉ ngơi tốt. Này, cô vẫn chưa nói cô là ai, tôi xưng hô với cô như thế nào?”

Má Lưu thay mặt Ôn Ngôn trả lời: “Cô ấy là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, vợ của Mục Đình Sâm, tên Ôn Ngôn, cô xem xưng hô như thế nào thì được, Mạc tiểu thư, cô có muốn đi tắm trước không? Tôi đi dọn dẹp phòng khách cho cô, xong rồi cô nghỉ ngơi cho khỏe. Thiếu gia chúng tôi không biết khi nào mới trở về, tôi sẽ nhờ phu nhân giúp cô hỏi lại chuyện này.”

Nghe giọng điệu của má Lưu có chút châm biếm, Ôn Ngôn có chút kỳ lạ, má Lưu hình như không thích Mạc Ninh?

Mạc Ninh giống như là không nghe gì: “Biết rồi, cũng tốt, phòng tắm ở dâu?”

Má Lưu chỉ phòng tắm dưới nhà: “Này, dưới lầu có tổng cộng hai phòng tắm, suy cho cùng Mục trạch nhiều người làm, mọi người đều tắm rửa ở hai phòng „ này.

Mạc Ninh khẽ nhíu mày: “Vậy bao nhiêu người tắm? Phòng của Mục Đình Sâm ở đâu? Tôi đến phòng anh ấy tắm, anh ấy có thói quen sạch sẽ, trong phòng nhất định có phòng tắm cá nhân.”

Má Lưu lập tức nói: “Cô cũng nói rồi, thiếu gia chúng tôi có thói quen sạch sẽ, bình thường phu nhân cũng không dùng phòng tắm trong phòng nhiều, làm sao cô có thể được dùng? Cô dùng cũng không thích hợp! Xuống dưới lầu thì có thể dùng.”

Mạc Ninh như không nghe không thấy, trực tiếp đẩy vali lên lầu, tìm chính xác phòng ngủ của Mục Đình Sâm.

Biểu cảm của Má Lưu có chút thay đổi kinh ngạc: “Phu nhân, con nói điều gì đi chứ! Một cô gái có thể tùy tiện sử dụng phòng tắm trong phòng của thiếu gia?”

Trong lòng Ôn Ngôn không thẻ giải thích, nhưng nghĩ đến Mạc Thương Hải cũng không tệ, dẫu sao ông ấy là trưởng bối, nhẫn nại cũng được: “Không sao, dù sao là con gái của chú Mạc, chỉ cần cô ta không ngủ ở phòng Mục Đình Sâm, ngoài ra con đều có thể nhẫn nhịn.”

Má Lưu ậm ừ tức giận đi xuống bếp chuẩn bị cơm trưa, Bánh Trôi băng bó ở chân nên kháp khiễng chạy vào, má Lưu trò chuyện với Bánh Trôi trong bếp: “Thật là, trong nhà lại tuỳ tuỳ tiện tiện có người tới, cô ta tính khí rất kiêu căng độc đoán, tức muốn chết, mày xem có đúng không Bánh Trôi?”

“Meo…”

“Thật ngoan, lại đây, ăn lát cá nào.”

Ôn Ngôn không biết làm sao mỉm cười lắc đầu, cơ thể của cô vẫn còn rất yếu, việc đầu tiên vào cửa chính là về phòng nghỉ ngơi, hiện tại Mạc Ninh tắm rửa bên trong, cô cũng không tiện trực tiếp ngủ, chỉ có thể đến phòng khách ngồi đợi trước.



Đã đến giờ ăn trưa, Mạc Ninh vẫn chưa xuống lầu, má Lưu nhịn được đi lên kiểm tra, rất nhanh đem khuôn mặt không vui xuống: “Ngôn Ngôn, Mạc Ninh này là đến giành người đàn ông của con sao? Hả? Tắm thì thôi đi, tắm xong trực tiếp quấn kín người rồi lên giường ngủ, sao lại có chuyện này? Má ở Mục trạch này rất nhiều năm rồi, vẫn chưa thấy qua cô gái nào không biết ý tứ như vậy! Khăn tắm cô ta dùng là của thiếu gia! Buồn nôn muốn chết! Lát nữa má vứt hết!”

Ôn Ngôn nhíu mày, loại việc này, nói không lưu tâm là giả dối, đó không phải là phòng riêng của Mục Đình Sâm, cũng phòng riêng của cô, cô cũng sẽ để bụng nếu một người lạ tùy tiện sử dụng phòng và giường, hơn nữa ngủ chỉ quấn khăn tắm. Đặc biệt là trong trí nhớ của cô hiện lên bộ dáng Mục Đình Sâm quấn khăn tắm, thì càng thêm phản cảm loại hành vi này, khăn tắm đó Mục Đình Sâm đã sử dụng qua, thì ngay cả khi giặc, cũng còn mùi…

“Má Lưu, đi gọi Mạc Ninh đến ăn cơm, cần gọi cô ta đến, ăn cơm xong để cô ta đến phòng khách ngủ, phòng ngủ chính dọn dẹp sạch sẽ một chút, khăn giường đều phải đổi, con sợ Mục Đình Sâm đột ngột trở về phát hiện người khác đi vào sẽ không vui.”

Nói ra những lời này Ôn Ngôn có loại cảm giác kỳ lạ, cô nói với bản thân chỉ đơn giản là cân nhắc, không hề lưu tâm đến người khác…

Má Lưu nhận được “chỉ thị”, gọi Mạc Ninh xuống lầu ăn cơm.

Mạc Ninh cũng không để bụng đến ánh nhìn của người khác, đế mái tóc rối loạn mặc một chiếu váy ngủ bằng lụa xuống lầu, không đợi Ôn Ngôn lên bàn thì bắt đầu ăn.

Ôn Ngôn ôm Bánh Trôi ngồi đối diện cô ta, có chút kinh ngạc: “Cô… không sợ lạnh sao?”

Mạc Ninh cũng không ngẳng đầu: “Không lạnh… cô dừng lưu tâm, tôi ở nước ngoài quen rồi, thói quen sinh hoạt như vậy, tiên tiến một chút. Buồn ngủ chết, ăn xong rồi tôi phải ngủ một giấc thật là ngon đây.”

Ôn Ngôn cười không nói, ăn cơm xong trở về phòng, không đợi cô nằm xuống, Mạc Ninh đã nằm trên giường trước cô: “Giường này thoải mái, mềm hơn giường của tôi ở nước ngoài.”

Má Lưu ở ngoài cửa mặt không vui nói: “Mạc tiểu thư, đây là phòng của thiếu gia và phu nhân, làm phiền cô đi qua phòng khách bên cạnh được không? Phu nhân chúng tôi mới xuất viện, cơ thể không khỏe, đừng làm phiền cô ấy nghỉ ngơi.”

Mạc Ninh trở người ngoảnh mặt nhìn Ôn Ngôn cười: “Dù sao Đình Sâm chưa trở về, hai chúng ta ngủ chung với nhau đi, tôi đảm bảo không làm loạn làm phiền đến cô, buồn ngủ muốn chết, ngủ thôi.”

Ôn Ngôn và má Lưu nhìn nhau, đây là lần đầu thấy tình huống này, không biết làm cách nào thì mới tốt. Đương nhiên, Ôn Ngôn không ngủ cùng với Mạc Ninh, ngủ bên cạnh người không quen cô ngủ không được, chỉ có thể tự mình đi qua phòng khách.

Buồi chiều má Lưu ở trong bếp tiếng động giã thức ăn to đến dọa cả người, dường như trút nỗi bất mãn trong lòng không sao cho đủ.

Buổi tối lúc ăn cơm Mạc Ninh chưa tỉnh, má Lưu cũng lười đi kêu cô ta dậy.

Ôn Ngôn sợ Mục Đình Sâm đột ngột trở về vào phòng thì cởi quần áo đi tắm, sẽ làm huyên náo lên, do dự ba lần, cô gọi điện thoại cho anh.

Điện thoại được kết nói trong máy giây, cô đi thẳng vào vấn đề: “Mạc Ninh đến nhà, ở trong phòng của anh, tôi đang ở phòng khách nghỉ ngơi, anh khi nào trở về… chú ý một chút…”

Mục Đình Sâm có chút không vui nói: “Mạc Ninh? Chú Mạc nói cô ta về nước tạm thời ở đây, không ngờ nhanh như vậy. Cô để cô ta ngủ ở phòng khách, tôi xong việc sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Sau khi cúp máy, Ôn Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm, đợi Mạc Ninh ngủ dậy, đã là hơn mười giờ tối, Ôn Ngôn buồn ngủ cũng không được, kiên quyết nói: “Tôi quen giường, ngủ không quen phòng khách, hay là cô đi ngủ ở phòng khách, Mục Đình Sâm hai ngày nữa trở về rồi.”
Bình Luận (0)
Comment