Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1037



Anh đặt hai tay lên hai bên người cô và giữ cơ thể cô vào.

tường: “Đúng vậy, Khúc Thanh Niên đã làm tổn thương người phụ nữ tôi thích.

Tôi sẽ yêu cầu anh ta giải quyết.

Tôi sẽ tìm hiểu rõ ràng.

Những gì mà nhà họ Khúc nợ, tôi sẽ đòi lại tất cả.”
Khúc Thanh Ca có cảm xúc lẫn lộn trong lòng, anh ta như: vậy ngang nhiên thừa nhận rằng anh ta vẫn thích Trần Mộng Sao? Bị gia đình ruồng bỏ lại không thể chiếm được trái tim của chồng, còn ai thương tâm hơn cô?
Cô không thể chịu đựng được nữa và đẩy anh ta ra: “Vậy thì tại sao anh không ly hôn với tôi?! Để hành hạ tôi sao?!
Tôi đã bị trừng phạt rồi, tôi không còn nơi nào để đi, anh cứ… để tôi một mình một đường không được sao!? Cho dủ không có tình cảm, tôi cũng đã sinh ra một đứa con gái cho anh, anh có thể đừng tàn nhẫn với tôi như vậy không?!
Ánh mắt Diệp Quân Tước hiện lên phiền muộn: “Có thẻ, cô tiếp tục ở lại chăm sóc Nhuế Nhué, con bé không thẻ rời xa cô.


Khi nào xử lý xong chuyện, sẽ tiêp tục bàn vê chuyện giữa hai chúng ta.”
Khúc Thanh Ca không thể nói gì nữa, sợ rằng cô sẽ khóc ngay khi cô mở miệng, hóa ra anh ta buộc phải đưa cô trở lại là vì con gái cô không thể rời bỏ cô.

Việc này so với tìm cô tính toán thì tốt hơn chỗ nào không? Dù thế nào đi chăng nữa, cũng đều là sự hành hạ.

Qua máy ngày liền, Diệp Quân Tước đều không thấy bóng dáng đâu, Khúc Thanh Ca không thể đi ra ngoài, vì vậy cô chỉ có thể cùng con gái ở nhà.

Chỉ vì để mắt trông chừng cô mà Diệp gia đã có thêm rất nhiều vệ sĩ.

Cô không cần nghĩ cũng biết là Diệp Quân Tước sẽ nhắm vào Khúc gia, cộng với sự tấn công của Kính Thiếu Khanh, tai họa của Khúc gia sẽ không thẻ tránh khỏi.

Điều cô không ngờ là những người Khúc gia vẫn còn nhớ.

đến quân cờ là cô, mẹ Khúc đã gọi điện cho cô và khi cô vừa bắt máy, bà ta đã nói một cách giận dữ: “Khúc Thanh Ca, cô sống thật đúng là hèn nhát đến cực điểm! Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh cùng nhau đối phó Khúc gia, Diệp Quân Tước còn nói là Khúc gia động tới người phụ nữ của cậu ta, Kính Thiếu Khanh cũng giữ cái ngữ khí như vậy, cùng với cậu ta kẻ xướng người hoạ, cô không có chút cảm giác nào hay sao? Hả? Bị người ta sỉ nhục đến mức này rồi mà cô vẫn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?”
Khúc Thanh Ca bình thản hỏi: “Tôi nên phản ứng thế nào?
Bà cũng không phải không biết anh ấy thích Trần Mộng Dao chứ không phải tôi? Tôi ở trong nhà của chính mình còn không được xem trọng.

Các người mong người khác coi trọng tôi như thế nào? Tôi mệt rồi.

Tôi không muốn dính líu đến bất cứ chuyện gì giữa các người nữa.

Dù Khúc gia sống hay chết, cũng không liên quan gì đến tôi.”
Mẹ Khúc hừ lạnh: “Khúc gia nuôi cô nhiều năm như vậy, cô muốn đền đáp như thế nào? Nhìn người đàn ông của cô hủy hoại gia tộc vì phụ nữ khác? Khúc Thanh Ca cô muốn sống muốn chết thế nào tôi không quản, nhưng cô phải đem trả lại hết công dưỡng dục của Khúc gia.

Tôi mặc kệ cô làm gì, cô phải làm cho Diệp Quân Tước lập tức dừng tay.


Khúc gia bị phá huỷ, đối với cô có lợi ích sao?”
Khúc Thanh Ca hỏi điều sâu trong lòng mà cô luôn muốn hỏi: “Tôi có phải là con gái ruột của bà không?”
Mẹ Khúc bỗng trở nên im lặng, rồi chế nhạo nói: “Cô thật sự hỏi đúng rồi, không phải! Tôi cũng không biết cô là con hoang của bố cô và người đàn bà buông thả nào ở ngoài kia, được hai tháng thì ông ta đem cô về nhà.

Tôi có hai đứa con trai, chỉ là không có con gái, dù sao tôi cũng không thể nhìn thấy người mẹ đáng ghét của cô, nghe nói sinh ra cô cũng chết luôn rồi, tôi đơn giản đã nuôi nắng cô như con gái ruột của tôi.

Con gái nếu ở trong gia đình như Vậy, sau này đều luôn đem lại lợi ích, thực sự: không ngờ.

tới, cô lại là người ăn miếng trả miếng!”
Có lẽ là gần đây chịu quá nhiều đả kích, Khúc Thanh Ca nghe xong không có quá nhiều phản ứng.

Từ lúc Khúc gia bắt cô gánh vác chuyện này chuyện, cô liền cảm thấy mình là người ngoài ở Khúc gia.

Bây giờ tận tai nghe thấy mẹ Khúc nói như vậy, cô cũng không máy bắt ngờ: “Vậy sao? Nếu đã như vậy, việc sống chết của Khúc gia, càng chẳng liên quan gì tới tôi.

Chí ít bà cũng không nên đến trước mặt tôi vênh mặt hất hàm sai khiến, bà lại không phải mẹ ruột của tôi.

Muốn chết thì mọi người cùng chết, chuyện này tôi đã không đêm xỉa tới rồi.”
Đột nhiên, đầu bên kia của điện thoại vang đến tiếng của ba Khúc: “Bà nói với con những thứ này làm gì? Bây giờ phải giải quyết chuyện trước mắt, bà với nó cãi nhau có được cái gì không? Diệp Quân Tước với nó vốn dĩ không có tình cảm, con bé có thể làm gì? Bà đừng có nhắm vào.

con bé nữa!”
Mẹ Khúc và ba Khúclại cãi nhau: “Sao? Thương con gái của ông sao? Đừng quên đứa con ngoài dã thú này là do tay tôi giúp ông nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ đối xử bất công với nó, bây giờ tôi thực sự hối hận rồi, nuôi dưỡng nó để làm gì.

Chuyện bảo nó đứng ra chịu trách nhiệm, chẳng phải nó đồng ý rồi hay sao? Trong mắt ông, so với cô ta thì chẳng phải Khúc gia quan trọng hơn sao? Bây giờ ông còn bày đặt làm người tốt để làm gì?”
Khúc Thanh Ca không thể nghe tiếp được nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.

Cô nghĩ về điều này, là bởi vì cô không phải con ruột họ đẻ ra, nên họ mới làm ra những chuyện này, cô không cần phải buồn như vậy, không phải sao?
Nếu như là con gái do chính mình đẻ ra mà mẹ làm ra những chuyện như thế này thì mới đáng đau lòng và thất Vọng.


Đêm đó, Ba Khúc đã gửi cho cô một tin nhắn, một chuỗi dài chỉ chít chữ là chữ, không trực tiếp gọi điện thoại, lại còn giấu sau lưng mẹ Khúc gửi tin nhắn cho cô, bây giờ’ sợ là trên dưới Khúc gia đều loạn hết lên rồi.

“Thanh Ca, là bồ có lỗi với con.

Bây giờ nói gì cũng vô ích, nhưng lẽ nào con nhẫn tâm nhìn Khúc gia bị suy tàn như: này sao? Bồ biết là yêu cầu của bố có thể không hợp lý, nhưng bồ vẫn cầu xin con, con đi xin Diệp Quân Tước, bảo cậu ta dừng tay, được không? Khúc gia bây giờ gần như không thể tồn tại được nữa, dù sao đó là công sức cả đời của bố, nếu không có công việc kinh doanh của Khúc gia thì không thể nuôi ba anh chị em con được.

Dù sao từ nhỏ bà ấy cũng không đối xử tệ với con, bây giờ dù bà ấy làm nhiều chuyện quá đáng thì con cũng nên nên coi như chúng chưa từng xảy ra đi, dù sao thì cũng không phải là mẹ con ruột, bà ấy đối với con cũng không tệ.

Những ngày nay bồ đã lo lắng đến nỗi tóc bạc trắng cả đầu rồi, thực sự không còn cách nào nữa rồi, Thanh Ca, cầu xin con.”
Bắt giác, nước mắt rơi trên màn hình điện thoại.

Khúc Thanh Ca đưa tay lên lau nước mắt, ngồi trên giường ôm gối nghẹn ngào.

So với thanh kiếm sáng chói của mẹ Khúc, cách thức của Ba Khúc giống như một thủ đoạn mềm dẻo, cả hai đều đang dồn ép cô.

Rõ ràng đó là rắc rối mà Khúc gia đã gây ra, cuối cùng, họ lại ép cô phải dọn dẹp đống hỗn độn ấy.

Không biết qua bao lâu, cô nhắc điện thoại à bắm số của Diệp Quân Tước.

Cô nghĩ kỹ rồi, cô sẽ đền đáp công ơn nuôi dưỡng của Khúc gia, từ nay về sau, cô không bao giờ’ muốn quay lại nhà đấy nữa..


Bình Luận (0)
Comment