Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1041

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lúc đang ăn cơm, Diệp Quân Tước gọi điện thoại đến: “Cô vẫn đang ở Mục trạch sao?”
Khúc Thanh Ca đáp: *Ừ, sao thế? Hôm nay sớm như này anh đã về rồi sao?”
Diệp Quân Tước nhìn trang viên trống vắng, có chút thất vọng: “Ừ, đặc biệt về sớm một chút, kết quả là nhà không có ai, đến cả một bữa cơm nóng cũng không có…”
Khúc Thanh Ca vừa nghe, đương nhiên không thể ngồi tiếp được nữa: “Vậy bây giờ tôi sẽ trở về, tôi cứ nghĩ là anh sẽ không về nhà ăn cơm, nên tôi mới… anh đợi một chút, tôi lập tức quay về.”
Ngắt điện thoại, Ôn Ngôn cười hỏi: “Là Diệp Quân Tước gọi điện thoại tới sao, cô không ở nhà, đến cơm anh ấy cũng không có gì để ăn.

Ăn xong cơm rồi hãy về, mặc kệ anh ấy, có về nhà ăn cơm hay không cũng không gọi điện thoại báo trước, đây là mức tôn trọng tối thiểu, tôi sẽ không nuông chiều cái thói xấu này.”
Bên cạnh Mục Đình Sâm lặng lẽ nhìn cô một cái, cô càng cười tươi hơn.


Khúc Thanh Ca đối với Diệp Quân Tước rất bao dung: “Không sao, anh ấy đã quen như vậy rồi, bình thường tôi đều ở nhà, nên anh ấy có về nhà ăn cơm hay không đều không gọi báo trước.

Hôm nay làm phiền rồi, Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn, tôi với Nhuế Nhuế về trước đây.”
Mục Đình Sâm hơi gật đầu coi như đáp lại, Ôn Ngôn tiễn cô ra tận cửa chính: “Nhớ những gì tôi đã nói với cô, khoảng thời gian này cô cũng nên bình tĩnh nghĩ lại đi, ly hôn không phải là chuyện nhỏ, đừng khiến sau này chính mình phải hồi hận.”
Khúc Thanh Ca gật gật đầu, ôm Nhuế Nhuế lên xe.

Chờ cho xe đi xa rồi, Ôn Ngôn mới quay trở lại bàn ăn, vừa cằm lên bát cơm, Mục Đình Sâm liền lẫm bẩm: “Mỗi lần không về nhà ăn cơm anh đều gọi điện thoại về bảo em đúng không?”
Ôn Ngôn nhéch lông mày nói: “Đúng vậy, anh rất tự giác, em cũng đâu có nói anh đâu.”
Mục Đình Sâm luôn cảm thấy có gì đó khó chịu, nhưng lại không thể nói ra câu.

Bên kia, lúc Khúc Thanh Ca đem con trở về viên trang Diệp gia, phòng bếp không có động tĩnh gì, Diệp Quân Tước đang ngồi trên sofa xem tạp chí.

Cô tiến lên phía trước hỏi Diệp Quân Tước: “Anh vẫn chưa đói sao?
nha-co-manh-the-cung-chieu-1041-0.jpg
Khúc Thanh Ca nhìn thấy vậy liền trợn tròn mắt, ba đầu lúc Nhuế Nhuếé được sinh ra đến nhìn con một cái anh cũng không muốn, chứ đừng nói là bế, bây giờ ngược lại lại rất yêu thích con.

Cô cảm thấy bây giờ mình giống như là người thừa, cô không muốn ở trong nhà làm nội trợ, đi qua đi lại nấu cơm, chỉ làm khổ cô mà thôi.


Cô xắn tay áo bước vào bếp mặc tạp dề vào, Diệp Quân Tước bế con cùng đi vào bếp: “Đừng nấu phức tạp, làm chút gì đơn giản ăn là được rồi.”
Khúc Thanh Ca rầu rĩ nói: “Nếu tuỳ ý làm đồ ăn thì anh không tự làm được sao? Trong nhà cũng có thức ăn, tại sao anh phải chờ tôi về làm gì? Anh không đói chết được đúng không? Lẽ ra tôi nên nghe lời Ôn Ngôn ăn cơm xong mới về.”
Diệp Quân Tước một bên trêu chọc con gái, một bên nói đùa: “Vậy thì cô nên ăn xong hãy về, tôi nhịn đói được, trong nhà có đồ ăn thật, nhưng bình thường chẳng phải toàn là cô nấu ăn sao? Ai bảo cô thích học nấu ăn, tôi ăn quen rồi, không thích ăn đồ ăn người khác nấu, đầu bếp trong nhà có thể nghỉ rồi.”
Khúc Thanh Ca dừng lại, có vẻ như những nỗ lực của cô bấy lâu nay không phải là không có kết quả, nhưng…
những thành quả này đã đi đến mức ly hôn rồi, thực sự không còn ý nghĩa gì nữa.

Một lúc sau, cô nói: “Anh không trả tiền cho tôi, lại kêu tôi vừa trông con vừa nấu ăn.

Tôi không phải người hầu.

Sau này vẫn nên là thuê đầu bếp nấu ăn đi, tôi không muốn lãng phí công sức như này, tôi cũng rất mệt…”
Diệp Quân Tước tối sầm mặt lại: “Cô đang nói bóng gió gì à”
Cô phủ nhận: “Không phải, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ là không muôn… làm cho bản thân mệt mỏi thêm nữa.

Anh bế Nhuế Nhuế ra ngoài đợi đi, tôi tuỳ ý làm gì đó, rất nhanh sẽ xong thôi.

Tôi và Nhuề Nhuế cũng chưa ăn no, tí cũng sẽ ăn cùng một thể.”

Diệp Quân Tước cũng không nói gì nữa, ôm đứa nhỏ đi ra ngoài.

Lúc ăn cơm, Khúc Thanh Ca thuận miệng hỏi một câu: “Khúc gia bây giờ thế nào rồi?”
Diệp Quân Tước thản nhiên đáp: “Bây giờ đang tập trung làm thủ tục thu mua, bọn họ vẫn đang rất kiên trì nhưng tôi cảm thấy được bọn họ kiên trì cũng chẳng được bao lâu.”
Khúc Thanh Ca không nói gì nữa, Diệp Quân Tước liền hỏi: “Mỗi thế thôi à? Tôi cứ nghĩ cô sẽ nói thêm gì khác nữa.”
Khúc Thanh Ca mấp máy khoé môi: “Tôi có thể nói gì nữa? Đã như thế này rồi, là bọn họ tự chuốc lấy, anh không ra tay thì Kính Thiếu Khanh cũng sẽ không bỏ qua cho Khúc gia, tôi cũng không vĩ đại như thế, bây giờ đến thân tôi còn khó bảo đảm, không quản được bọn họ, hơn nữa, cho dù tôi cầu xin anh, anh cũng không giúp Khúc gia, chuyện này đã biết kết quả rồi thì tôi còn cần mở miệng nói làm gì? Cho dù anh có giúp tôi giữ lại Khúc gia, nhưng vốn dĩ chính là Khúc gia làm sai, lại đối đầu với Kính gia, sau này tôi đối mặt với người ta thế nào? Anh cũng không dễ gì giúp được.”
Diệp Quân Tước đột nhiên nói: “Nếu như cô thật sự muốn giữ lại Khúc gia, tôi sẽ giúp cô.”
Khúc Thanh Ca hết sức giật mình: “Vì sao…”
Diệp Quân Tước lấy khăn tay lau miệng: “Bởi vì cô là người phụ nữ của tôi, chỉ cần cô vui vẻ, thế nào cũng được hết.

Tôi nhắm vào Khúc gia là vì bọn họ ức hiếp cô, nếu như hiềm khích trước kia giữa cô với họ được hoá giải, bảo tôi giữ lại Khúc gia, tôi sẽ đáp ứng, chỉ cần cô nói ra, tôi có thẻ đối đầu với Kính Thiếu Khanh, kể cả có chọc tức Mục Đình Sâm cũng không sao cả, dù sao thì tôi với anh ta cũng chẳng có ngày nào dễ chịu cả.

Điều kiện tiên quyết là… cô có thực sự có thể tha thứ cho Khúc gia hay không? Cô có thể buông bỏ được không?”.


Bình Luận (0)
Comment