Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1064



Những gì tôi nói cô nghe không lọt tai thì cũng không sao, tôi vốn cũng không thích làm thuyết khách như thế này, chỉ là thấy là anh ta vẫn còn thuốc chữa.

Nếu như còn có thể thì cô cũng hãy để cho mình một cơ hội, cũng là cho anh ta một cơ hội.

Tôi đi trước đây, nhớ là duy chì liên lạc đấy, bắt luận là hai người có ly hôn hay không thì chúng ta vẫn là bạn bè.”
Khúc Thanh Ca cảm thấy đầu mũi có chút chua xót, hai mắt đỏ hoe đứng dậy, nói: “Tôi tiễn cô… cô tốn công chạy.


đến đây cũng là có lòng, tôi có ly hôn hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa hai chúng ta, cô cứ yên tâm đi.”
Ôn Ngôn bắt lực mỉm cười: “Không sao, không cần tiễn tôi đâu, cô trông con không tiện, tôi tự mình bắt xe là được rồi.

Nhân lúc vẫn còn ở với nhau, cô ở lại với Nhuế Nhuế đi.”
Đi ra khỏi trang viên của Diệp gia, Ôn Ngôn liền nhắn tin cho Diệp Quân Tước: “Chúng ta đều đã đánh giá thấp lòng quyết tâm muốn ly hôn với anh của cô ấy, tôi không giúp nồi anh rồi, anh tự mình nắm bắt cơ hội đi.

Cô ấy nói là không cần biết anh là Diệp Quân Tước hay là Triển Trì thì cô ấy muốn chỉ là con người của anh mà thôi, nhưng còn anh thì lại khiến cho cô ấy cảm thấy là anh không hề thuộc về cô ấy, tình cảm của anh không đặt vào cô ấy, anh tự mình ngẫm nghĩ đi.”
Nhận được tin nhắn, Diệp Quân Tước đạp đổ thẳng cái ghế ngồi trong văn phòng.

Anh không cách nào hiểu được, rốt cuộc là anh đã thiếu ăn hay thiếu mặc của Khúc Thanh Ca cơ chứ? Ăn mặc dùng đồ, mọi thứ anh đều rất rộng rãi, tiền cũng để mặc cho cô tiêu, cũng chưa bao giờ làm gì có lỗi với cô cả, tại sao cô lại nhát quyết muốn ly hôn với anh chứ?
Nghĩ đi nghĩ lại, anh đều cảm thấy là từ lúc Trần Mộng Dao xảy ra chuyện thì sự hiểu lầm của anh với cô mới dẫn đến chuyện như thế này, nhưng mà… cột băng dày ba thước thì cũng không thẻ là vì cái lạnh trong một ngày, thật sự là chỉ vì có một chuyện như thế thôi sao?
Hay là… sự việc đó chỉ là mồi dẫn lửa, có lúc nào do không để ý mà anh đã làm cô đau lòng rồi chăng?
Nhìn đồng hồ treo tường tích tắc tích tắc không ngừng, tâm trạng của anh càng bức bối hơn, đến giờ ăn tối là phải đi về mặt đối mặt với Khúc Thanh Ca nói chuyện rồi, anh thực sự là không muốn về nhà chút nào, nhưng mà cứ kéo dài như thế này thì cũng không phải là cách, dễ nhận thầy.

là cả hai người họ đều không còn nhẫn nại được nữa.


Đợi đến phút cuối cùng, anh mới không hề tình nguyện mà lái xe về nhà, sớm muộn gì cũng phải đối mặt mà thôi.

Khúc Thanh Ca vẫn như trước đây, chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, nghe tháy tiếng Diệp Quân Tước lái xe vào trong trang viên, trong lòng của cô lại cảm thấy có chút nặng nè, hôm nay, anh không hề về muộn.

Nhuế Nhuế đi xuống khỏi cái ghế dành cho trẻ con của con bé, chạy ra ngoài cửa, nhảy lên đón bố.

Diệp Quân Tước không bao giờ để vòng tay của con gái mình bị bỏ không, anh cúi người xuống bề Nhué Nhuế lên: “Hôm nay con ở nhà có ngoan không? Có làm cho mẹ con bực mình không thế?”
Nhuế Nhuế hôn khẽ lên lên má anh một cái: “Không có, Nhuế Nhuề rất là nghe lời!”
Nhìn thấy cảnh này, Khúc Thanh Ca bỗng cảm thấy có chút xót xa, bất giác quay đi nhìn chỗ khác: “Anh đi rửa tay đi rồi ăn cơm.”
Diệp Quân Tước nhìn cô, đặt Nhuế Nhuế xuống: “Được rồi, bố đi rửa tay trước đã, con đi ra trước đi.”
Nhuế Nhuế nghe lời quay về bàn ăn ngồi xuống, nhìn Khúc Thanh Ca nói: “Bố có thể quay về ăn cơm với mẹ con mình rồi, thật là tốt quá!”
Khúc Thanh Ca mỉm cười, không biết là nên nói gì mới phải, đúng thế, lúc có thể như thế này thì thật là không nhiều, thế nên Nhuế Nhuế mới tỏ ra vui mừng đến như vậy.


Đợi Diệp Quân Tước đi đến, ngồi xuống bàn ăn, Khúc Thanh Ca vừa định mở miệng nói thì anh bỗng lên tiếng nói trước: “Ăn cơm đã, những chuyện khác thì đợi đến khi ăn xong hãy nói, anh không muốn nói chuyện ly hôn trước mặt của Nhuế Nhué, thế có được không?”
Khúc Thanh Ca gật đầu, anh gắp đồ ăn vào bát cô: “Anh nhớ là hình như em thích ăn cái này, gần đây rất mệt phải không? Nhìn em gầy đi rồi.”
Tay của Khúc Thanh Ca run rầy đến gần như là không còn cầm đũa được nữa, anh biết là cô thích ăn gì sao? Lại còn nhận ra là cô gầy đi nữa? Sự quan tâm đột ngột của anh khiến trong lòng cô như đang dậy sóng vậy.

Nhìn thấy cô không hề động đũa, Diệp Quân Tước mím môi lại: “Sao thế? Nói không chừng đây còn là bữa ăn cuối cùng đấy, em không nuốt nỗi à?”
Cô ấy lắc đầu, sắp xếp lại cảm xúc của mình rồi bắt đầu ăn cơm, đôi lúc lại gắp thức ăn cho Nhuế Nhuế.

Diệp Quân Tước nhìn thấy vậy cũng học cô gắp thức ăn vào bát của Nhuế Nhuế: “Em ăn cơm đi, anh sẽ trông chừng Nhuếề Nhuế.

Từ lúc con bé ra đời là em chưa từng được ăn một bữa cơm nào trọn vẹn cả, hôm nay để anh làm.”
Ôn Ngôn nói không hề sai, anh quả thật không hề biết phải đối xử tốt với người khác là làm như thế nào, vậy thì lặp lại những gì mà người đó đối xử với anh, thậm chí là gấp nhiều lần để đáp trả lại, đấy là cách đơn giản nhất và cũng là trực tiếp nhất..


Bình Luận (0)
Comment