Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 108

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Ôn Ngôn mở cửa, Mạc Ninh nhìn cô cười, cô còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã trực tiếp vào phòng.

“Đình Sâm đang bận, tôi buồn chán nên qua đây trò chuyện với cô, không phiền chứ?” Cô có thể nói phiền không?

“Không phiền, cô cứ ngồi tùy thích, tôi hơi khó chịu nên nằm trước.”

Mạc Ninh nhìn Ôn Ngôn nửa nằm trên giường, tự mình ngồi trên ghế: “Sao cô lại sảy thai” Cơ thể Ôn Ngôn gần như cứng đờ, cô miễn cưỡng cười: “Do tôi bất cần.”

Mạc Ninh bĩu môi tiếc nuối: “Bát cần? Vậy thật sự là… không cần thận nhỉ, tốt xấu gì đó cũng là một cái mạng. Mục gia tuy không thiếu thứ gì nhưng Đình Sâm lớn như vậy mà vẫn chưa có con, cô sảy thai tiếc thật đấy.”

Ôn Ngôn không còn hứng nói chuyện: “Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Mạc Ninh đứng dậy đi tới cửa: “Cô nghỉ ngơi đi, dưỡng sức cho tốt, nếu không chỉ có mình tôi, nhàm chán chết mắt.”

Cửa đóng lại, Ôn Ngôn nhíu mày, sao cô cảm thầy câu nói vừa rồi của Mạc Ninh có chút ý tứ sâu xa? Hay là do cô quá nhạy cảm?

Một lúc sau, má Lưu ôm Bánh Trôi đi, hơn mười giờ thì Mục Đình Sâm trở về phòng, Ôn Ngôn vẫn chưa ngủ, thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô im lặng quay lưng lại. Giữa bọn họ, vốn không tồn tại thứ cảm xúc gọi là “yêu thương”.

“Má Lưu nói cô ăn vụng thức ăn.” Mục Đình Sâm đột ngột mở miệng.

Ôn Ngôn giật mình: “Tôi… tôi không có…”

“Có thì có, giải thích gì? Không phải không cho cô ăn, nhưng lúc này cô chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, đợi khi nào cơ thể khỏe rồi thì muốn ăn gì cũng được.”

Giọng điệu của anh nghe rất ôn hòa, giống như hai người đang trò chuyện bình thường, không có sự hờ hững như xưa nữa, điều này khiến cô rất không quen.

“Ở đây không có ai khác, anh không cần phải… như thế này.” Ý cô là anh không cần phải “diễn” như vậy khiến cả hai đều khó chịu.

Mục Đình Sâm cũng biết được suy nghĩ của cô, dù sao cô làm thế nào cũng không khiến anh vui vẻ được, nên anh không thèm nổi nóng thậm chí còn cười: “Được rồi, ngủ đi.”

Sau một hồi im lặng, Ôn Ngôn nói: “Cái đó… anh đưa thẻ cho tôi đi, tôi cần tiêu tiền. Khoảng thời gian này tôi không đi làm nên không có tiền…”



Cô còn chưa nói hết Mục Đình Sâm đã trực tiếp ném ví cho cô: “Thẻ đều ở bên trong, mật khẩu giống nhau, sáu số không.”

Cô cầm ví của anh mở ra, trong đó có ít nhất chục thẻ, cô nhớ lần trước anh nói qua thẻ, thế nên cô chỉ tập trung vào chiếc thẻ đen chữ vàng bên trong VÍ.

Đột nhiên, cô thoáng thấy trong ví có một bức ảnh, anh lấy ảnh ai bỏ vào ví thế này? Cô còn chưa kịp nhìn người trong ảnh là ai, Mục Đình Sâm đột nhiên đưa tay giật lấy chiếc ví, lây ra tắm thẻ đen đưa cho cô: “Ngủ đi.”

Cô cầm tắm thẻ, hỏi: “Ai trong ảnh vậy? Mối tình đầu của anh? Tôi nhìn thấy một người phụ nữ… Nhưng tôi không nhìn rõ…” Bức ảnh chụp tự xa, không chú ý thì sẽ không nhìn rõ lắm. Anh cười như không cười nhìn cô nhướng mày nói: “Đúng vậy, mối tình đầu.”

Cô không nói nữa, trong lòng có chút bất bình, mồi tình đầu của anh có thể tự do tự tại, thích ai thì thích, còn cô thì không thể làm được. Người duy nhất cô thích là Thảm Giới bị anh gây phiền phức, cuôi cùng âm ï đên mức này…

Sáng hôm sau, Mục Đình Sâm và Mạc Ninh đều không có ở nhà, Ôn Nhan nhận được tin nhắn từ Trần Mộng Dao: Tiểu Ngôn, mẹ mình giới thiệu đối tượng hẹn hò cho mình, nhà bọn mình đang trong tình cảnh thế này, còn muốn xem mắt nữa, mình cũng phục luôn. Đáng lẽ mình không muốn đi nhưng mẹ mình đã hẹn xong xuôi hết rồi, mình không thể làm mất mặt bà ấy, vào lúc nghỉ trưa hôm nay sẽ chuẩn bị đi gặp. Mong là không phải người kỳ quặc, đợi mình gặp được người nọ, mình sẽ lén chụp cho cậu, cậu giúp mình đánh giá xíu nha. Hẹn hò là chuyện tốt, nếu gặp đúng người thì có thể quên đi triệt để quá khứ. Ôn Ngôn rất ủng hộ cô: Không sao, cậu đi xem mắt đi, đến lúc đó gửi ảnh mình giúp cậu đánh giá chút, biết đâu lại gặp được người thích hợp.

Đến trưa, Ôn Ngôn vẫn đề ý đến điện thoại, nhưng cô không nhận được bất kỳ tắm ảnh nào từ Trần

Lúc này, trong một nhà hàng tây cao cấp. Trần Mộng Dao với một ông bác trung niên hói đầu hai mắt nhìn nhau, cô chẳng thể nào ngờ được rằng mẹ ruột mình lại giới thiệu một người như vậy cho mình, trông tuổi tác ông ta làm bố cô được luôn ấy chứ! Bây giờ cô chỉ muốn chuồn thoát thân, còn quan sát đánh giá cái rắm!

“Cô thật sự còn trẻ quá… người giới thiệu chưa nói cho cô biết tôi kết hôn hai lần hả? Tôi không góa vợ, chính là không thích hợp nên ly hôn hơi muộn.” Ông chú hói đầu có chút ngượng ngùng sờ sờ đầu, trên mặt lại nỗi lên vệt ửng đỏ khả nghi… “Không… tôi không biết gì cả, chuyện đó… chú. à không, đại ca, tóc của anh bị sao vậy?” Trần Mộng Dao có chút suy sụp.

“Ha ha… cái này à… lúc còn trẻ ham kiếm tiền, mệt mỏi lắm, nếu không thì đào đâu ra cơ ngơi như bây giờ được? Tôi mở công ty, tôi có một công ty nhỏ, lợi nhuận hàng năm có thể đến một trăm vạn, dư sức nuôi cô, cô có muốn cân nhắc chút không?”

“Hay là không đi, tôi nghĩ chúng ta… ừm, khoảng cách tuổi tác hơi lớn, tôi không phải chê anh hói đầu, cũng không chê anh anh đã kết hôn hai lần, chỉ là tôi thấy không thích hợp…” Trần Mộng Dao căng thẳng đến mức uống một hơi nửa ly nước lọc.

“Không sao… nếu đã như vậy thì cô trả tiền cho bữa ăn này đi, tôi là người vậy đó, không phải người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tiêu tiền cho người đó. Nếu không người giới thiệu bảo đảm nói rằng chuyến này không vô ích thì tôi cũng chả đến.” Ông chú hói sụ mặt xuống.

Trần Mộng Dao thầm chửi thề trong lòng, cô không cần nghĩ cũng biết người giới thiệu là bạn bài của mẹ cô, bọn họ đều là đám phụ nữ không đáng tinl Cô mới làm việc lấy đâu ra tiền chứ? Nhà hàng này là do gã đầu trọc kia chọn, món cũng là do ông ta đặt hết, vậy mà cô lại phải trả hết tiền hóa đơ, giờ cô rất muốn chửi người: “Chú ơi, chúng ta chia đôi thì ồn hơn đấy ạ? Phần riêng của chú sao có thể tính lên đầu tôi? Nếu chú không muốn tiêu tiền cho những người phụ nữ không liên quan đến mình, vậy thì tôi cũng không thể tiêu tiền cho những người đàn ông không liên quan đến mình, đúng chứ? Người giới thiệu nói gì với chú, chú có thể tự tìm người giới thiệu, tôi chỉ trả tiền cho phần của mình.”

Lão hói nghe vậy không vui: “Tôi gọi nhiều món như vậy để cô đồng ý với tôi sao, không phải đều cho cô chọn hết à? Cô trả tiền không phải là việc nên làm ư? Thấy tôi thật thà mà ăn hiếp à? Máy cô gái trẻ các cô, suốt ngày không làm việc đàng hoàng chỉ nghĩ đến chuyện lừa lọc, ăn chơi sa đọa, tôi thấy nhiều rồi! Chỉ cần tôi sẵn sàng trả tiền, cô có thể bồi tôi một đêm không? Ra giá đi, tôi không thiều tiền! Chỉ cần đêm nay cô theo tôi là được, tiền cơm này cô không cần phải trả.”

Là gã sếp hói đầu của một công ty nhỏ thu nhập một trăm vạn một năm, hai đời vợ, keo kiệt bủn xỉn, dáng vẻ y như con cóc, đã thế mà nhân cách còn tệ đến như vậy, mới gặp mặt đã đưa ra yêu cầu như vậy.

Trần Mộng Dao bị mìn dội có chút choáng váng, cái gã đầu trọc này ỷ vào thu nhập hàng năm một trăm vạn mà khinh thường cô, lại còn dám nói năng ngạo mạn, tự phụ như vậy!
Bình Luận (0)
Comment