Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1110



Trần Hàm xuất hiện ảnh hưởng đến Ôn Ngôn là rất lớn, lúc ăn cơm cô đều không yên lòng, có chút uễ oải.

Tiểu Đoàn Tử đem bài tập về nhà cho cô kiểm tra, cô cũng chỉ liếc mắt một cái, ngay cả đánh giá cũng không có, hoàn toàn trái ngược vơisuy nghĩ tan vỡ ngày trước.

Tiểu Đoàn Tử len lén hỏi Mục Đình Sâm: “Bó, có phải vì bà ngoại đến, cho nên mẹ mới không vui không?
vậy con nhất định phải vâng lời một chút, tránh khỏi bị đòn.”
Mục Đình Sâm có chút bất đắc dĩ: “Con biết tốt nhất rồi, lúc mẹ con tức giận, bớt trêu chọc cô ấy, không chỉ con phải lưu điểm, bố cũng vậy, máy người chúng ta liền cụp đuôi sống.”
Tiểu Đoàn Tử khó hiểu: “Cụp đuôi?

Chúng ta nào có cụp đuôi?”
Mục Đình Sâm nói: “… Chỉ là một phép ẩn dụ mà thôi, Cọn tự mình chơi một chút, xong thì đi tắm và ngủ, đừng để mẹ của con lo lắng, con đã trưởng thành rồi, có thể tự: tắm cho mình.”
Tiểu Đoàn Tử chút tự tin này vẫn có: “Con đã biết tự mình tắm rưa rồi, mới không cần ai quan tâm.”
Bốn đêm ngủ, Mục Đình Sâm ngửi thấy mùi hương ám áp có chút tâm viên ý mã.

Hắc ám lại là thúc giục người ta suy nghĩ bay tán loạn, hết lần này tới lần khác tâm tình Ôn Ngôn không tốt, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là trằn trọc trở mình khó có thể ngủ được.

Thời điểm không biết anh trở mình lần thứ mấy, Ôn Ngôn đột nhiên nói: “Ăn no không ngủ được sao? Đứng lên hoạt động một chút.”
Anh buồn rầu một trận, thử ôm lấy cô: “Em mới ăn no không ngủ được, anh nghĩ gì… em cũng không phải không biết, anh là đàn ông, có nhu cầu bình thường được chưa?
Còn không phải là thấy tâm tình em không tốt, mới chịu đựng không động.

Bây giờ, nếu như em muốn gặp mẹ em, tùy thời có thể đi tìm bà ấy, trong lòng em cũng muốn gặp bà ấy, không cần phải làm dáng vẻ sau khi gặp mặt làm bộ như không thèm để ý.”
Ôn Ngôn vừa nghe anh nhắc tới Trần Hàm, liền phiền não đầy anh ra: “Không muốn nói tới bà ấy! Bà ấy cũng không muốn gặp em, em dựa vào cái gì giương mắt đi tìm bà ấy?
Em không muốn bị coi thường như vậy, bị bà ấy vứt bỏ hết lần này tới lần khác còn háo hức chỉ ra bà ấy thích eml”
Mục Đình Sâm bị lời của cô chẹn ngang, cộng thêm trong đầu có chút “loạn”, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao sắp xếp ngôn ngữ, dứt khoát lại trầm mặc.

Ôn Ngôn nhắc chân đá vào trên đùi anh: “Nói đi, sao anh không nói gì nữa?”

Anh cầm đúng mắt cá chân cô, thở dài: “Em bảo anh nói cái gì? Chuyện giữa hai người, anh không biết làm sao.

Mỗi lần nhắc tới, em như ăn phải thuốc nổ, em cũng không có xu hướng lạm dụng, không phải em bảo anh đừng nhắc tới bà ấy sao?”
Ôn Ngôn khàn âm, trong miệng cô không muốn nhắc tới Trần Hàm, tiềm thức lại mong ngóng biết được tin tức của bà ấy, biết được tất cả liên quan tới bà ấy.

Huyết thống ẩn hình kia, vĩnh viễn sẽ không đứt, chỉ biết gắn bó với cô, hành hạ cô cả đời.

Thấy cô không lên tiếng, Mục Đình Sâm có chút tim đập rộn lên: “Sao nào? Anh sai nói cái gì sao?”
Ôn Ngôn lắc đầu một cái, giống như mèo ngoan nghe theo vậy, rúc vào trong ngực anh: “Không có.

Bà ấy hỏi mượn anh bao nhiêu tiền? Bây giờ bà ấy sống, thật sự không tốt sao?”
Mục Đình Sâm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: “Cũng không phải rất nhiều… Đại khái chẳng qua là quay.

vòng vốn một chút, em không cần quá lo lắng, anh và mẹ em, không đủ ta mượn nữa cho cô.

Mẹ em có đầu óc làm ăn, đại khái rất nhanh là có thể xoay mình, người có năng lực, bất kể ném tới chỗ nào, cũng có thể sống thật tốt, chẳng qua là chuyện của Khương Nghiên Nghiên khiến mẹ em tâm lực quá mệt mỏi mà thôi, tỉnh lại là tốt.”

Ôn Ngôn buồn bực nói: “Tiền em giúp bà ấy vay, anh đừng nói cho bà ấy, em không nợ bà ấy, đã sớm không nợ nữa rồi…”
Mục Đình Sâm cúi đầu hôn trán cô một cái: “Em và anh cái gì có tiền hay không? Của anh chính là của em.

Thật ra thì tiền này anh cũng không có ý định cho bà ấy vay, cũng là người một nhà.

Anh cũng muốn giúp mẹ em một chút, nhưng bà ấy nghĩ phiền anh, không muốn nói cho anh bây.

giờ bên chỗ mẹ em là tình huống gì.

Không sao, bà ấy không ngốc, chống đỡ không nồi nữa sẽ mở miệng, ngược lại là em, những lời khi anh gặp mẹ em hôm nay, hơn phân nửa sẽ không khiến bà ấy khó mở lời lại.”
Lời nói kia, Ôn Ngôn cũng hối hận, lại bị anh nhắc, cô phiền não phải càng không ngủ được, giơ tay lên ngực anh đập mấy quyền: “Anh phiền chết đi được! Không dỗ được người ta thì đừng có dỗ!”
Mục Đình Sâm một không nhịn được, bắt lấy cổ tay cô, xoay người đặt cô ở dưới người, môi tự nhiên rơi vào bờ: môi cô: “Anh sẽ không biết dỗ, em biết mà…”
Cảm giác được khí tức của anh, trong lòng cô căng thẳng, quay mặt chỗ khác: “Trong lòng em đang phiền, không có tâm tình… Anh đáng ghét!”.


Bình Luận (0)
Comment