Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1114



Mục Đình Sâm lo lắng tháo cà vạt, bước đến ghế sô pha ngồi xuống: “Em cũng nghĩ vậy phải không? Cảm thấy anh đang trả thù Quý Á Nam? Tắt cả những chuyện này đều là anh làm?”
Ôn Ngôn không nói gì, cô có nghỉ ngờ nhưng không chắc nên không biết phải nói thế nào.

Sự im lặng của cô lại kích động cơn giận của Mục Đình Sâm, anh đứng dậy đưa tay lên nắm cằm cô: “Ý em là sao? Khúc Thanh Ca nghỉ ngờ anh, em cũng nghi ngờ anh sao? Nếu như thật sự là anh làm thì anh sẽ không giấu, anh sẽ nói thẳng với em, rằng anh muốn Quý Á Nam chết!
Chuyện anh chưa từng làm, dựa vào cái gì lại đổ lên đầu anh?”

Ôn Ngôn bị anh bóp cho đau điếng, cô không khỏi nhíu mày: “Bình tĩnh lại đi… em thừa nhận, em nghỉ ngò anh, nhưng… “
Không đợi cô nói hết lời, đôi mắt Mục Đình Sâm hiện lên sự mất mát sâu sắc cùng những cảm xúc phức tạp khác mà cô không thể hiểu được.

Anh ủ rũ buông cô ra, khoé môi nhéch lên một tia cười lạnh: “Nghỉ ngờ rồi? Ha… người đàn ông khác đã nghi ngờ anh, lại còn có em, Ôn Ngôn, trong mắt em, anh là người thế nào vậy?”
Thấy tình hình không ổn, Tiểu Đoàn Tử rụt rè nắm lấy tay Ôn Ngôn: “Mẹ đừng cãi nhau với bố… “
Ôn Ngôn thì thào: “Không sao đâu… mẹ với bố không cãi nhau, con đi chơi đi, được không? Đừng sợ… “
Tiểu Đoàn Tử không muốn rời đi, lúc này Mục Đình Sâm làm cho người ta kinh hãi, sợ cậu vừa rời đi Ôn Ngôn sẽ bị hành hung, cậu còn nhỏ, chỉ biết tướng mạo mẹ mảnh mai, mọi mặt bố đều lợi hại hơn, nếu bố động thủ, nhất định mẹ không đánh lại bó.

Mục Đình Sâm cũng không muốn cãi nhau với Ôn Ngôn trước mặt đứa trẻ, tức giận đập vỡ đồ sứ cổ trên kệ bên, tức giận đi lên lầu.

Tiểu Đoàn Tử sợ đến phát run, Ôn Ngôn cầm bàn tay nhỏ bé của cậu, cảm giác được là thật, đau lòng quỳ xuống ôm lấy cậu: “Đừng sợ đừng sợ… bó chỉ giận thôi, bố sẽ không đánh chúng ta, là mẹ làm sai, mẹ không nên nghỉ ngờ bó con.


Điều quan trọng nhất giữa hai người là sự tin tưởng, mẹ làm chưa đủ tốt… “
Tiểu Đoàn Tử đỏ mắt chỉ vào mắt cá chân của cô, nói: “Nhưng mẹ ơi, mẹ đang chảy máu kìa… ” Lúc này Ôn Ngôn mới phát hiện, những mảnh sứ văng lên làm xước mắt cá chân của cô, nhưng đó chỉ là vết cắt nhỏ, không nghiêm trọng.

Phản ứng đầu tiên của cô là kiểm tra xem Tiểu Đoàn Tử có bị thương không, lúc nãy Tiểu Đoàn Tử cũng ở đây!
Kiểm tra một phen, không phát hiện bất kỳ vết thương nào, cô mới thở dài nhẹ nhõm: “Bố không có ý, bố cũng không biết, con đừng khóc.

Con đi chơi đi, mẹ đi tìm bó, trong thời gian này con ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi học nữa, như vậy mẹ cũng không phải lo lắng cho con.”
Tiểu Đoàn Tử nắm lấy góc quần áo của cô không chịu buông ra: “Nhưng con sợ bố đánh mẹ… bố tức giận ghê lắm… mẹ đừng đi tìm bố được không?”
Ôn Ngôn không biết Mục Đình Sâm sẽ làm Tiểu Đoàn Tử.


sợ như thế, có lẽ từ nhỏ cô đã quen nhìn thấy sự tức giận của Mục Đình Sâm nên đã tê dại từ lâu, cũng không có nhiều sợ hãi, Tiểu Đoàn Tử giống cô khi còn nhỏ sao?
Mỗi lần Mục Đình Sâm tức giận, lúc đó cô rất sợ… theo bản năng cô muốn đảo ngược ấn tượng của Tiểu Đoàn Tử về Mục Đình Sâm: “Con không thể cứ luôn nhớ lúc bố tức giận chứ, chẳng lẽ bố đối xử tệ bạc với con sao? Bố con hầu như không đánh con, bố con cũng yêu con, tại sao con lại sợ bố con chứ? Bố con không hay nổi nóng đâu, con không thể nghĩ như vậy được.

Bố con sẽ không đánh mẹ đâu, đừng lo lắng mà.

Con biết không?
“Con và bố con mới biết nhau được 3 năm, con hiểu bố con chưa đủ, mẹ đã ở bên cạnh bồ con… hơn mười năm rồi đấy… “.


Bình Luận (0)
Comment