Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1116



Thấy biểu hiện của Mục Đình Sâm không ổn, Kính Thiếu Khanh che miệng Trần Mộng Dao: “Những bình luận đó có thể nhìn thấy ở khắp nơi trên mạng, còn cần em phải cố ý nhắc nhở à?
“Em mau im đi, chúng ta đến đây bàn cách giải quyết, lúc đầu không muốn can thiệp nhưng Đình Sâm đã dính vào thì chúng ta phải để chuyện này sớm kết thúc, nếu không sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến Mục thị.”
Mục Đình Sâm hừ lạnh: “Quả nhiên, thế giới này là như vậy, không cần biết có chứng cứ hay không, chỉ cần một cái miệng cũng có thể giết người.


Nhưng tôi không mong manh như vậy, dù họ nói gì, tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của Quý Á Nam.

Có gắng cứu cậu ta chỉ để chứng minh sự vô tội của bản thân? Cho dù tôi không làm gì thì tôi cũng vô tội, không cần thiết phải làm như vậy, cứ làm theo những gì những người đó nói.”
Kính Thiếu Khanh dừng lại, nói: “Đình Sâm, cậu thực sự không quan tâm đến chuyện này sao? Tôi biết… hiện tại chuyện này có chút khó khăn, dù muốn can thiệp thì cũng tương đối phức tạp, nhưng chuyện này cũng là vì tốt cho cậu, nếu Quý Á Nam có thể sống sót trở về thì tốt, néu thật sự đã chết thì sao? Cậu bảo thế giới bên ngoài nghĩ sao về cậu? Nói gì về cậu? Như cậu đã nói đó, nhàn ngôn toái ngữ không cần bằng chứng.”
Mục Đình Sâm vẫn giữ thái độ đó: “Không quan trọng, tôi không tin họ có thể buộc tôi không có đường lui chỉ bằng một cái miệng, tôi không quá nhàn rỗi để giải quyết tiếng chó sủa.

Tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này, Thiếu Khanh, cậu cũng nên tỉnh lại đi, tôi nhận tâm ý của cậu.

Ngón tay bị đứt lìa của Quý Á Nam đã được gửi về Quý gia, kết quả giám định sẽ sớm được công bố, người có thể đã chết rồi.”

Trần Mộng Dao rùng mình: “Thật vậy sao… Có thể… Quý Á Nam đã chết rồi? Đáng tiếc… “
Đôi lông mày tuấn tú của Kính Thiếu Khanh hơi nhướng lên: “Đáng tiếc cái gì? Em chỉ tiếp xúc với Quý Á Nam vài lần thông qua Khúc Thanh Ca, mới chỉ ăn ở cửa hàng của cậu ta vài lần thôi, biểu hiện khó chịu đó của em là sao đây? Hai người có mối quan hệ tốt trong bí mật à?”
Trần Mộng Dao không muốn vướng vào vấn đề này với Kính Thiếu Khanh, cô di chuyển đến ghế sofa bên cạnh Ôn Ngôn ngồi xuống: “Tiểu Ngôn, sao cậu im lặng nãy giờ: vậy?”
Ôn Ngôn lắc đầu với dòng suy nghĩ trong mình: “Không có gì… mình hy vọng Quý Á Nam vẫn còn sống.”
Đột nhiên, Mục Đình Sâm mặt không thay đổi đứng dậy đi lên lầu, Kính Thiếu Khanh nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái, sau đó nhìn Ôn Ngôn, đứng dậy đi theo, thì thào nói: “Tình hình gì vậy? Đình Sâm, cậu vẫn còn nghi ngờ Quý Á Nam với Ôn Ngôn sao? Tôi cảm thấy hai người họ thực sự không có gì… nhưng Quý Á Nam này đúng là có bản lĩnh, làm cho ba người phụ nữ cảm thấy có thiện cảm với cậu ta cùng một lúc.”
Mục Đình Sâm trầm trầm nói: “Trong bắt kỳ trường hợp gì, cậu có muốn người phụ nữ của mình ôm người đàn ông khác không?”
Trái tim Kính Thiếu Khanh run lên: “Chuyện này… khá bình thường, cậu thấy phiền cũng bình thường thôi, đổi lại là tôi tôi cũng sẽ thấy phiền.


Đình Sâm, chẳng lẽ thực sự là cậu làm sao… “
Mục Đình Sâm quay đầu lại liếc nhìn Kính Thiếu Khanh: “Ngay cả cậu cũng nghĩ như vậy?”
Kính Thiếu Khanh vội vàng lắc đầu: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, bởi vì dù nhìn thế nào đi nữa, điểm khả nghi của cậu vẫn lớn nhất, cũng không thể trách Quý gia cắn chặt cậu.”
Ở tầng dưới, Kính Thiếu Khanh không có ở đó, Trần Mộng Dao mới lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu Ngôn, cậu nói nếu Quý Á Nam thực sự chết thì làm sao đây? Mặc dù quen nhau chưa lâu, nhưng mình cảm thấy anh ấy rất tốt, một người đàn ông tốt như vậy, néu anh ấy ra thì thật đáng tiếc… anh ấy còn là bạn lớn lên cùng nhau của Thanh Ca, Thanh Ca sẽ khó chịu nhường nào chứ? Một người sống sờ sờ cứ như vậy ra đi, nghĩ thôi cũng thấy thật kinh hãi, giống như khi Từ Dương Dương đột nhiên rơi xuống toà nhà vậy, bây.

giờ nghĩ lại mình vẫn cảm thấy không thoải mái… “.


Bình Luận (0)
Comment