Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1166



Kính Tiêu Nhiễm run lẫy bẩy trốn ở đằng sau Kính Thiếu Khanh: “Đây không phải là… anh đi mấy năm mới trở về sao? Lâu như vậy đều không ở cùng một chỗ, con cảm thấy có chút lạ lẫm mà, chậm rãi làm quen một chút là tốt mà.

Hon nữa, nêu anh ấy không thích con, con có thể làm gì? Loại chuyện này con cũng khó chủ động mà? Nhỡ đầu từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng chỉ xem con là em gái thì sao?”
Đối với việc này, Kính Thiếu Khanh cũng tương đối không quan tâm: “Ôi, em cũng đừng quan tâm, chuyện của bọn nhỏ, để chúng nó tự phát triển, trưởng bối chúng ta nhúng tay quá nhiều cũng không tốt.

Vừa nãy Tinh Ngôn cũng nói trước mặt em rồi, cái người tên Tiểu Nhiên đó chỉ là bạn học, ở tạm chỗ nó, căn bản không phải là bạn gái.”

Trần Mộng Dao càng xem đôi này bố con càng cảm thấy không vừa mắt: “Nhìn hai người không có tiền đồ như thé, Kính Thiếu Khanh, lúc trẻ anh có nhiều “tuyệt chiêu” như: vậy, làm sao lại không dạy con gái của anh một chút? Anh xem hai đứa con, đến một nửa khí lực của anh cũng không có.

Bỏ đi, em không nói với hai người nữa, em đi ngủ, em nhìn mấy người đã cảm thấy mệt mỏi!”
Nhìn cô đi lên lầu, Kính Tiêu Nhiễm nhỏ giọng hỏi: “Bó, lúc còn bố còn trẻ có tuyệt chiêu gì thế?”
Khóe miệng Kính Thiếu Khanh giật một cái: “Chuyện này sao… chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời.

Mẹ con nói linh tỉnh đấy, bố không tuyệt chiêu gì mà có thể dạy cho con, con gái nên ngủ sớm một chút, tốt cho.

da, con nhanh tắm một cái rồi ngủ đi.”
Anh phải gấp đi dỗ vợ, Trần Mộng Dao vừa không hài lòng, trong nhà liền gà chó không yên.

Đêm khuya.

Mục Tinh Ngôn mang theo An Nhiên về Mục trạch.


Thấy cậu luôn không lên tiếng, cô ta thận trọng hỏi: “Có phải là… em quá làm phiền anh rồi? Anh không vui?”
Mục Tinh Ngôn thản nhiên nói: “Không có, đây là điều tôi nên làm, nhưng mà từ ngày mai tôi sẽ đến công ty, rất bận, sau này cô có việc thì cứ tìm dì An.

Bác sĩ nói chỉ cần cô uống thuốc đúng giờ, không có vấn đề lớn gì.

Cô đi nghỉ ngơi đi.”
An Nhiên dừng bước lại: “Có một ngày anh sẽ bỏ lại em sao? Hiện tại em thế này, không có cách nào để sinh sống một mình… các sĩ nói bệnh của em sẽ đi theo cả đời.

Em không có thân nhân, chỉ có thể dựa vào anh, anh đừng bỏ lại em có được hay không?”
Mục Tỉnh Ngôn nhíu mày: “Sau này cô phải lập gia đình, tôi cũng sẽ có nhà, cô và tôi không thể dùng chữ cả đợi.

Tôi thừa nhận bởi vì tôi, tạo ảnh hưởng không nhỏ cho cô, tôi có thể nuôi cô cả một đời, nhưng… chỉ là vấn đề kinh tế, chuyện khác, tôi không thẻ hứa hẹn gì với cô.”

Bọn họ có thể tính là đã ở chung một mái nhà được nửa năm, đây là lần đầu tiên cậu nói rõ với cô ta như vậy.

Cô ta cho rằng mỗi lần chỉ cần gọi điện thoại cậu đã xuất hiện trước mặt mình.

Cô ta cho là bất luận có chuyện gì quan trọng đến đâu cậu cũng đặt cô ở vị trí thứ nhất, dạng này đủ để chứng minh cậu có bị cô hấp dẫn, nhưng bây giờ xem ra, cậu chỉ là bởi vì trách nhiệm.

Đây không phải kết quả cô ta muốn, cô ta từng ở phòng thuê giá rẻ làm bạn cùng chuột, cùng gián, trải qua thời gian mỗi lần tan làm về nhà đều phải đối mặt với sợ hãi, trước lúc gặp được cậu, cuộc sống của cô ta hoàn toàn u ám, trong nửa năm này cô ta thưởng thức được cuộc sống giàu có an nhàn, cô ta không muốn thời gian này qua đi, không muốn bị đánh trở lại nguyên hình!
Cô ta bước lên trước nhẹ nhàng bắt lấy tay của cậu: “A Ngôn, anh cho rằng, em ở bên anh là vì tiền? Nếu như đòi tiền, lúc chịu một đao kia em đã sớm mở miệng đòi anh rồi.

Với em mà nói, tiền quan trọng, bởi vì có thể giúp em sống sót, nhưng tâm hồn ký thác quan trọng hơn, lúc đi cùng anh em mới cảm giác được mình đang sống, anh có thể hiểu được loại cảm giác này không? Em không cần anh hứa hẹn chuyện gì, chỉ cần… luôn để em đi theo anh là được rồi.”.


Bình Luận (0)
Comment