Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 1169



Trái tim An Nhiên chấn động, nhưng khuôn mặt cô ta vẫn bình tĩnh: “Ò? Vậy sao? Ai? Cô?”
Diệp Tâm Nhuế sắp nói tục thì cửa thang máy đột nhiên mở ra, những người từ tầng khác bước vào.

Cả hai ngầm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cho đến khi ra khỏi thang máy, Diệp Tâm Nhuế lạnh mặt chỉ về một hướng: “Căn tin ở đẳng kia, tôi sẽ không đưa cô đến đó, lợn có thể tự tìm thấy vị trí của chúng.”
An Nhiên khiêu khích nói: “Xem ra một người được gọi là thiên kim danh viện như cô cũng không có tư chất gì, ở trong mắt cô, những người tới nhà ăn đều là heo sao? Vậy thì tôi không đi đâu, kẻo ngồi không đúng chỗ, tôi cứ ra ngoài ăn đại là được, làm phiền cô dẫn đường rồi.”
Nói xong cô ta quay lưng bỏ đi.


Vì đâu mà Diệp Tâm Nhuế phải chịu nỗi uất ức mà từ nhỏ đến lớn cô đều không phải chịu như vậy chứ? Nếu không phải mẹ Khúc Thanh Ca khi đến đây bảo cô phải hiểu chuyện, không gây chuyện thì cô đã tát cô ta mắt rồi.

Khi cô đang tức đến phát điên, Mục Tinh Ngôn và nhóm người của cậu cũng đến đây.

Cô tức giận bước tới kéo Mục Tỉnh Ngôn sang một bên, nói với giọng mà chỉ hai người họ có thể nghe thấy: “Nếu anh dám nói với người phụ nữ đó em là em họ của anh, em sẽ đánh chết anh”
Mục Tinh Ngôn giật giật khoé miệng: “Em muốn làm gì?”
Cô nghiến răng nghiền lợi: “Mặc kệ đi, dù thế nào cũng không được nói, em ghét cô ta!”
Mục Tinh Ngôn không nói lời nào, cậu biết tính khí của cô là như thế nào, người Diệp gia không ai dễ trêu.

Mặc dù những năm này cậu lớn lên ở Kính gia, nhưng Diệp Quân Tước với tư cách là một người chú cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đi du học cũng là Diệp Quân Tước đích thân đưa cậu đi, nên cậu vẫn thích cô em họ này, khi còn nhỏ cũng chơi với nhau không ít.

Diệp Tâm Nhuế cùng lắm là có chút kiêu ngạo, làm việc theo ý mình, chứ không quá ác liệt.

.


Truyện mới cập nhật
Sau bữa cơm, Kính gia và Diệp gia rời đi riêng, Mục Tinh Ngôn thì quay trở lại công ty một mình.

Nên bàn giao gì Kính Thiếu Khanh đã bàn giao cho cậu, nếu có gì không giải quyết được, cứ gọi điện hỏi là được, sớm muốn gì anh cũng phải tự mình đảm đương, hồi đó bố cậu là Mục Đình Sâm năm mười tám tuổi đã trở thành chủ tịch của Mục thị, so với bố, cậu cảm thấy mình dở hơn rất nhiều.

Sau khi trở lại văn phòng ngồi xuống được một lúc, có tiếng gõ cửa vang lên.

Cậu không thèm nhìn lên, nhìn vào tập tài liệu phiền phức trên tay, nói: “Vào đi.”
Là An Nhiên mở cửa bước vào.

Cô ta chủ yếu là đi theo thư ký để thực tập, chuẩn bị tiếp nhận đời tiếp theo, cô ta biết mình nên làm gì, đầu tiên là pha cho Mục Tinh Ngôn một tách cà phê, sau đó nhân cơ hội hỏi: “Cô gái xinh đẹp hôm nay là ai vậy?”
Mục Tinh Ngôn không quan tâm đến chuyện khác, thuận miệng hỏi: “Ai?”
Cô ta cũng không thể nói quá rõ ràng: “Là người đã rất ân cần đưa em đến nhà ăn đấy.”

Mục Tinh Ngôn đột nhiên nghĩ đến lời nói của Diệp Tâm Nhuế, nhấp một ngụm cà phê, nói: “Em ấy… bố em ấy là cổ đông của Mục thị, chúng tôi đã chơi với nhau từ nhỏ.

Sao thế?”
An Nhiên lắc đầu: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô ấy rất tốt bụng, muốn kết bạn.”
Mục Tinh Ngôn gật đầu, không định nói thêm nữa, cho dù muốn nói Diệp Tâm Nhuế là em họ của cậu thì cũng không thể giải thích được, suy cho cùng, Diệp Quân Tước đã sớm không còn là con hoang của Mục gia như trước nữa, chỉ có vài người trong gia đình biết được mối quan hệ này, khiến cho mọi người đều biết sẽ chỉ có phiền phức mà thôi.

Một lúc sau, An Nhiên mới lấy hết can đảm hỏi nữa: “Cô ấy nói anh đã có hôn thê rồi? Nghe giọng điệu của cô ấy, có phải vị hôn thê là cô ấy không?”
Mục Tinh Ngôn trở nên cứng đờ, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh: “Sao cô lại nghe lời một cô nhóc điên vậy? Không thể nào.”
Ai mà kết hôn với Diệp Tâm Nhuế thì chính là người không may mắn! Có một ông bố vợ quyền lực như vậy, cả đời này cũng phải bị đè bẹp!
An Nhiên cười thầm trong lòng: “Thật sao? Là cô ấy đùa à?”.


Bình Luận (0)
Comment