Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 145

Sáng sớm ngày hôm sau, Mục Đình Sâm không thấy bóng dáng đâu cả. Ôn Ngôn bởi vì chuyện Dư Vinh Sinh lộ ra vẻ buồn bã ïu xìu, lúc xuống lầu ăn sáng, má Lưu theo trước lải nhải hỏi: “Ngôn Ngôn có phải con cãi nhau với thiếu gia không? Cậu ấy đi công tác hôm qua mới về, lúc sáng rời đi sắc mặt không tốt cho

lắm, hôm nay con lại như quả cà gặp sương vậy.”

Ôn Ngôn lắc lắc đầu: “Con không có cãi nhau với anh ta, con cũng không biết tình huống anh ta như thế nào, bộ dạng con thế này là bởi vì tâm trạng không tốt, nhưng không liên quan gì tới anh ta, má Lưu má đừng lo lắng. Gần đây con khá bận, bởi vì có chuyện xảy ra nên phải tăng ca mấy ngày liền, má giúp con chăm

sóc Bánh Trôi nhé.”

Má Lưu thở phào nhẹ nhõm: “Không cãi nhau là tốt rồi. Con yên tâm, Bánh Trôi ăn còn tốt hơn cả má, trong nhà có đồ gì ngon nó thích ăn, má đều để cho nó nếm trước, con xem thân hình béo tốt của nó, lúc

đi bụng sắp chạm đất rồi.”

Chương 145: Bạn Bè Xấu. Má Lưu chăm sóc Bánh Trôi đương nhiên Ôn Ngôn

yên tâm, ăn sáng xong cô liền vội vã đến công ty, vừa vào cửa đột nhiên phát hiện bầu không khí không đúng cho lắm, nhân viên trong công ty đều biếng nhác, đang liếc mắt nhìn vào hướng phòng làm việc. Cô có chút hoài nghi, hỏi người bên cạnh: “Sao vậy

đây là…”

Người bên cạnh thần bí nói: “Người Lâm gia đến, đang cãi nhau, trước khi cô đến động tĩnh rất lớn, giờ đỡ hơn chút rồi. Chúng tôi không ai dám vào thăm dò tình hình, hay là cô đi xem sao? Cô là Mục phu nhân, không ai dám làm gì cô. Tôi nghe nói công ty sắp đổi chủ rồi, nói thật lòng tư khi Lâm tổng tiếp quản công ty, chúng ta nhìn chung cũng sống tốt hơn chút, sự nghiệp công ty ngày một phát triển, nếu giờ đổi người, vậy thì không chắc lắm. Trong lòng chúng tôi khá lo

lắng, cô giả vờ đưa tài liệu vào trong đó xem sao?”

Ôn Ngôn không phải là loại người lo chuyện bao đồng, nhưng đối với chuyện này, cô cũng hy vọng Lâm Táp vẫn tiếp quản công ty, đây là Lâm Táp chăm chỉ nỗ lực

mà có được, tự dưng dâng cho người khác, có chút

Chương 145: Bạn Bè Xấu. khinh người quá đáng.

Cô đặt túi xách xuống tùy ý lấy một phần văn kiện đi về phía phòng làm việc, sau khi gõ cửa, nhận được sự cho phép của Lâm Táp, cô mới đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy người trong phòng làm việc, cô giật mình có chút bất ngờ, lần này đến không phải là anh hai cãi nhau với Lâm Táp lần trước, là một ông lão tóc mai điểm bạc, lúc này đang ngồi trên vị trí của Lâm Táp, mà Lâm Táp lại đứng sang một bên, dáng vẻ này có

chút khoa trương.

Nếu ông lão là bố của Lâm Táp thì hơi già quá, nhưng nghĩ đến Lâm Táp là con bố Lâm, vậy cũng không

ngạc nhiên.

“Lâm tổng, nghe người trong công ty nói vừa sáng sớm phòng làm việc có động tĩnh rất lớn, xảy ra chuyện gì vậy? Bây giờ lượng công việc trong công ty khá nhiều, tốt nhất không nên gây ảnh hưởng đến cảm xúc nhân viên.” Cô không chú ý đến bố Lâm, bởi vì cô cảm thấy một người bố bất công không xứng nhận được sự tôn trọng của cô, nghĩ đến Lâm Táp bị

đánh thành như vậy trong lòng cô có chút tức giận.

Chương 145: Bạn Bè Xấu. Sắc mặt Lâm Táp rất tồi tệ, cảm xúc cũng không ổn

cho lắm: “Không sao, bảo bọn họ yên tâm làm việc,

đây là việc nhà tôi, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa.”

Bố Lâm đánh giá Ôn Ngôn một lát, hừ lạnh một tiếng: “Từ khi nào việc nhà Lâm gia tôi lại đến phiên một nhân viên làm công như cô nói đến rồi? Phải làm gì thì làm đi, tiền lương không phải là trả cho các người lo

chuyện bao đồng.”

Vốn dĩ Ôn Ngôn chỉ là vào xem tình hình, không ngờ cơn tức của bố Lâm lại lớn như vậy, cô hít sâu một hơi nói: “Vị lão tiên sinh này, tôi là người làm thuê không sai, nhưng chồng tôi với Lâm Táp cũng là bạn bè, tôi hỏi thăm một chút không quá đáng chứ? Nếu ông đã nói như vậy, tôi cũng nói ra ngô ra khoai với ông. Làm bố mẹ, không thể xử lí mọi chuyện không công bằng cũng không nên làm quá đáng quá, như

thế này không không bằng với Lâm Táp.”

Bố Lâm dùng lực chọc cây gậy trong tay: “Cô làm dạy

tôi làm người sao? Lâm Táp, mày kết giao với đám

bạn bè xấu này thì đừng đến công ty nữa, mày thế

này là làm không tốt chuyện công ty, tao nói thế nào thì là như vậy, cho mày thời gian một tuần, đưa thiết



kế phát triển vượt bậc công ty giao cho anh hai mày!”

Hai tay Lâm Táp nắm chặt thành quyền: “Dựa vào

đâu?”

“Dựa vào tao là bố mày! Tao nói gì thì mày phải nghe vậy, phải tuân theo, nếu mày không can tâm tình nguyện, có thể cút khỏi Lâm gia!” Cảm xúc bố Lâm rất

kích động, khuôn mặt già nua đỏ bừng.

Đột nhiên Ôn Ngôn nhớ tới Trần Hàm, mặc dù bè ngoài Trần Hàm không có làm trăng trợn, không kiêng nể ai như vậy, nhưng lựa chọn Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên vứt bỏ cô, tắt cả những gì mà Khương Nghiên Nghiên được hưởng đều là những gì mà cô không có được, cô hận thấu xương loại bố mẹ như Vậy, trong cơn giận dữ nói: “Lâm lão tiên sinh, ý của ông là Mục Đình Sâm nhà chúng tôi là bạn bè xấy sao? Cánh cửa Lâm gia thật đúng là cao, Mục gia chúng tôi đúng là với không nổi, đến cả con

trai của chính mình cũng với không nổi ấy. Việc nhà

Chương 145: Bạn Bè Xấu. các người tôi không quản, cũng quản không nỏi, hi

vọng về sau ông sẽ vì thế mà hồi hận!”

Cô chắc chắn cả thành phố này không có ai không muốn vịn vào Mục Đình Sâm, mặc dù Lâm gia có quyền có thế, nhưng không chắc sẽ vang dội hơn cái tên Mục Đình Sâm, dám nói Mục Đình Sâm là “bạn bè

xấu”, đây thật đúng là lần đầu tiên cô nghe tháy.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy tên Mục Đình Sâm, sắc mặt bố Lâm thay đổi dị thường, nhưng cũng buông xuống thể diện xin lỗi Ôn Ngôn, nhưng nói với Lâm Táp: “Chẳng trách được sau khi mày tiếp quản “Phi Dược” thành tích tốt như vậy, hóa ra là có Mục Đình

Sâm giúp đỡ.”

Lâm Táp cảm thấy có chút châm biếm: “Thì đã làm sao? Bạn bè tôi không chỉ có mỗi Mục Đình Sâm, còn có thiếu gia Kính gia Kính Thiếu Khanh, ông không biết còn có bao nhiêu nữa đâu. Tôi xác minh rõ với ông, nếu giao “Phi Dược” cho anh hai, tôi sẽ lấy đi hết những thứ thuộc về tôi, bao gồm những hạng mục hợp tác với Mục Đình Sâm và Kính Thiếu Khanh, còn

có người ở công ty, ai đồng ý đi cùng tôi, tôi đều sẽ  

dẫn đi, đến lúc đó những thứ còn lại, chẳng qua chỉ là

một mớ hỗn độn, để lại cho anh hai bảo bối của tôi

sắp xếp!”

Bố Lâm giơ gậy lên đánh vào người Lâm Táp, phát ra

âm thanh trầm đục: “Bắt hiếu, đó là anh hai mày!”

Lâm Táp nhịn đau cắn răng nói: “Bọn họ ai đã từng coi tôi là anh em? Anh cả quản lí xí nghiệp gia đình, anh ta có năng lực không thể chê được, anh hai chính là một tên phé vật chỉ biết hưởng thụ, ông cũng muốn tôi đem công ty tự mình xây dựng dâng lên cho anh ta sao? Tôi không phục! Lẽ nào tôi không phải là con của ông sao? Lỗi mà mẹ tôi phạm dựa vào đâu bắt tôi phải chịu? Một người phụ nữ bị ông mỗi ngày tay đấm chân đá đến tuyệt vọng, một khi gặp phải người đàn ông đối tốt với bà ấy, phạm sai lầm kì lạ lắm sao? Nếu được lựa chọn, tôi thà rằng mẹ tôi không gả cho ông,

tôi thà rằng không được sinh ra ở Lâm gial”

Ôn Ngôn kinh ngạc, cô tuyệt đối không ngờ rằng Lâm Táp không được ưu ái là bởi vì mẹ đẻ của anh từng ngoại tình! Cô cũng không ngờ rằng bố Lâm lại là một

người có khuynh hướng bạo lực…

Có một số thứ cô không nên nghe thấy, cho nên có

chút do dự hay là bây giờ lui ra ngoài. Nhưng lại sợ bố Lâm tiếp tục ra tay với Lâm Táp, với tính tình của Lâm Táp, anh nhất định sẽ không đánh trả, đến lúc đó ông lão này nhát định còn đánh dã man hơn cả tên anh hai

kial

Bố Lâm tức giận ngực thở phập phồng, dường như vô cùng nhục nhã, tay ông ta năm gậy đang run rấy, bởi vì dùng lực quá sức, gân xanh trắng bệch. Nghẹn một hồi lâu, trái lại ông ta không tiếp tục đánh người, mà đứng lên gầm nhẹ: “Công ty này, chắc chắn là của anh hai mày, mày muốn mang muốn giữ, tao không gò ép, tùy mày! Nếu mày rời khỏi Lâm gia có thể tiếp tục sống, vậy thì cút, sau này cũng đừng mong trở lại, tất cả thuộc về Lâm gia không có nửa điểm liên quan đến mày, tao chết mày cũng đừng hòng được chia một

đồng!”
Bình Luận (0)
Comment