Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 159

Ôn Ngôn không lập tức từ chối, mà uyễn chuyển nói: "Chuyện này... đến lúc đó hãng nói a."

Trở lại phòng, cô thở phào nhẹ nhõm: "Dao Dao, mẹ cậu bảo mình đưa tiền chia phí thuê nhà, tiền điện nước hàng tháng cho bà ấy, trách móc cậu cho bà ấy quả ít tiền tiêu đấy."

Trần Mộng Dao trợn tròn mát: "Đừng để ý đến bà ấy, mình đã đưa rất nhiều tiền, tháng nào mình cũng đưa đến nhẫn túi, bà ấy còn muốn thế nào nữa? Nhân tiện, lúc cậu tắm điện thoại rung chuông đấy, mình chưa đọc, hình như là tin nhắn."

Ôn Ngôn cầm điện thoại lên vừa kiểm tra vừa dùng khăn khô lau tóc, là tin nhắn của má Lưu: Ngôn Ngôn, sau khi con chuyển đi ngày nào thiếu gia cũng về nhà, con thật sự không về sao? Bọn con giận nhau thì cứ giận, sao lại dọn ra làm chi? Cũng không phải ly hôn.

Cô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Má Lưu, má không cần lo chuyện giữa con với anh ấy, lúc con ở thì anh ấy sẽ không về nhà, con đi rồi anh ấy lại thường xuyên về. Điều này chứng tỏ anh ấy không muốn gặp con. Con sống ở nhà Dao Dao rất tốt, mà đừng lo lắng, Bánh Trôi cũng rất tốt. Lúc rãnh con sẽ về thăm má với chú Lâm. Sau khi gửi tin nhắn, cô ngồi trên mép giường ngây người như thế cô ấy và Mục Đình Sâm đều đã thầm chấp nhận hình thức ở riêng này, dưới danh nghĩa vợ chồng, mỗi người sống phần mình, không can thiệp vào chuyện của nhau nhau.

Như vậy cũng tốt, đỡ phải phiền lòng. Sau trận mưa xuân cuối cùng, mùa hạ cũng đã đến với thành phố này, nhiệt độ thay đổi đột ngột khiến mọi người phải dỡ bỏ những lớp quần áo dày, khoác lên mình trang phục mùa hè. Cuộc cãi vã hàng ngày của Trần Mộng Dao và Giang Linh lại thêm vào một chủ đề nữa, đó là về vấn đề sử dụng đệm. Mùa hè nóng quá nên Giang Linh cũng không muốn ra ngoài chơi mạt chược, ngày nào cũng ở nhà lướt điện thoại, xem TV, đặt đồ bên ngoài. Đương nhiên, không để thiếu mở máy điều hòa, phòng khách mở điều hòa 24/24.

Tiền điện hàng tháng khiến Trần Mộng Dao mỗi ngày đều gầm gào than sắp chết đói đến nơi rồi cuối tuần rảnh rỗi, Ôn Ngôn đưa Trần Mộng Dao chuẩn bị đi chơi mua vài chiếc váy, cô không có nhiều thời gian giặt quần áo, mặc váy liền rất mát mẻ, giặt cũng rất tiện. Hai người vừa bước tới cửa, Giang Linh đang xem TV đột nhiên hỏi: "Các con đi đâu thế? Bên ngoài nóng như vậy mà."

Trần Mộng Dao không vui nói nói: "Bọn con nóng là chuyện của bọn con, mẹ ở nhà có điều hòa rồi, để ý làm chi Giang Linh phớt lờ cô hỏi Ôn Ngôn: “Có phải bọn con đi dạo phố không?” Ôn Ngôn không thể không nói, đành đáp: "Vâng ạ, con muốn mua vài cái váy, công ty chúng con bình thường không cần mặc quần áo công sở."

Giang Linh lập tức có hào hứng: "Bác cũng đi! Bác cũng không có quần áo mặc Trần Mộng Dao nhịn đến sắc mặt xám ngắt: "Mẹ không có quần áo để mặc sao? Lúc nhà mình phá sản, mẹ cũng không chịu đem đống quần áo quý giá của mình ra trả nợ! Đều là hàng hiệu! Cả tủ quần áo mẹ cũng không buông được, nhét đầy cả mấy cải vali, mẹ còn muốn mua?"



Giang Linh giải thích. Đều là đồ mua từ hồi trước, bây giờ hết mốt rồi, không phải mẹ bảo Con mua cho mẹ ít đi sao? Từ lúc con nhỏ đến lớn mẹ bạc đãi con lần nào chưa? Thật là, đâu ra đứa con gái như nó chứ?" Trần Mộng Dao không còn cách nào khác, đành hạ giọng: "Dẫn mẹ theo cũng được, nhưng con muốn mẹ hứa, không được mua hàng hiệu, đồ vượt lên ngàn tệ mẹ cũng đừng mơ mà mua!"

Giang Linh vội vàng tắt TV vào nhà thay quần áo còn choàng khăn voan và đội mũ chống nắng, đeo kính râm, trông không khác gì mấy phu nhân giàu có trước kia, cũng là một thân hàng hiệu: "Mẹ không mua quần áo là được chứ gì? Đồ một nghìn tệ mẹ cũng không dám mặc đâu, con mua cho mẹ bình nước hoa đi, mẹ dùng hết cái cũ rồi." Khi đến trung tâm mua sắm, Ôn Ngôn nhìn mà hoa mắt, cô đi mua sẵn đều là mua hàng giá cả phải chăng, không muốn mua đồ quá đắt, Giang Linh thì không giống, bà cứ nhằm quầy hàng hiệu nổi tiếng mà xem đồ, thừa dịp Trần Mộng Dao vào thử quần áo liền gọi Ôn Ngôn qua một bên nói: "Tiểu Ngôn, con xem bộ đồ kia đẹp quá, bác lâu rồi chưa mua đồ mới nữa, nuôi đứa con gái vô dụng, trước đây cưng nó như vậy mà giờ có một bộ đồ cũng không chịu mua cho bác."

Ôn Ngôn nhắm mắt hỏi: "Vậy thì... con mua cho bác nhé? Giờ con cũng rời khỏi Mục trạch rồi, tự mình nuôi mình nên cũng không có nhiều tiền, chỉ một món thôi nha bác..."

Giang Linh vội vàng đồng ý: "Ừ ừ ừ, chỉ một món thôi, vẫn là Ngôn Ngôn con tốt!" Sau khi xem giá quần áo, Ôn Ngôn lau mồ hôi lạnh, tiền cô chuẩn bị tôm nay không đủ, một chiếc váy dài đến đầu gối, chất vải nhìn qua rất mềm mại, lại hơn ba an... Đồ của cô chưa từng có món nào đắt chư vậy, bây giờ cô đã cảm nhận được tuyệt vọng của Trần Mộng Dao, có người mẹ như vậy thì khó mà giàu nồi! Da mặt mẹ mỏng, xấu hổ nói mình không mang đủ tiền, nhân viên đã đóng lại quần áo. Lúc đang do dự, cô chạm vào thẻ đen trong ví, là thẻ của Mục Đình Sâm, cô còn chưa kịp trả lại cho anh, không biết đã khóa chưa...

“Thưa quý khách, thanh toán hóa đơn ở đây.” Nhân viên lịch sự bước đến chỗ cô nói. Ôn Ngôn lấy lại bình tĩnh, rút ra tấmthẻ đen: "Quết cái này thử, nhìn thấy tấm thẻ, mắt nhân viên sáng ngời, dù sao người sở hữu tấm thể về giá trị không trên một tỷ thì khẳng định không thể nào có được, bỗng chốc thái độ của nhân viên càng tốt hơn: "Vâng, mời cô vui lòng đợi một lát."

Sau khi quẹt thẻ, Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, cô đã rời khỏi Mục trạch rồi Mục Đình Sâm quên mất tấm tắm thẻ bên người cô này sao? Thậm chí không khóa lại, còn có thể sử dụng, nhưng khi anh nhận được thông tin trừ tiền, anh nhất định sẽ khóa lại nhỉ?

Khi cô đặt lại tấm thể vào túi, Giang Linh hâm mộ nói: "Mặc dù đã rời khỏi Mục trạch, nhưng chung quy con cũng không ly hôn mà, chỉ cần trong tay con có tấm thẻ này thì khỏi phải làm việc cũng không lo ăn mặc, đủ để con muốn mua gì mua nấy rồi." Ôn Ngôn sợ lại bị Giang Linh "úp sọt", cô vội nói: "Thẻ này con phải trả lại cho Mục Đình Sâm, tuy chưa ly hôn nhưng con đã chuyển ra ngoài rồi, cũng sẽ không tìm anh ấy nữa, khi nào con về Mục trạch sẽ tiện tay trả lại cho anh ấy." Giang Linh bĩu môi cảm thấy có chút tiếc nuối: "Cậu ấy cũng không đòi, sao Con phải trả? Con bé này thật sự ngây thơ, tiền của đàn ông, không tiêu thì phí lắm con không tiêu thì cũng có phụ nữ khác thay tiêu."

Đây không phải là lần đầu tiên Ôn Ngôn nghe thấy lời này, cô cười mà không biết nên nói gì. Chỉ vì cô mua đồ cho Giang Linh mà Trần Mộng Dao và Giang Linh đã cãi nhau suốt đoạn đường, Ôn Ngôn nghe mà phiền lòng, Hôm nay là cuối tuần, không biết Mục Đình Sâm có ở nhà không. Cô không muốn gặp anh nên đã gọi điện cho má Lưu, bảo má Lưu ra cổng chính. Nhìn thấy má Lưu, cô lấy thẻ ra: "Con không vào, giúp con trả lại cái này cho Mục Đình Sâm. Hôm nay con có dùng ít tiền, lát nữa con sẽ chuyển tiền lại cho anh ấy.

Má Lưu nhịn không được nhíu nhíu mày: "Ngôn Ngôn, con làm sao vậy? Không phải ly hôn, cần phải rạch ròi như vậy không? Chút tiền này thiếu gia cũng không giận đến mức không cho con xài. Con là Mục phu nhân, tiêu tiền cậu ấy là hợp tình hợp lý! Má không tin cậu ấy khóa thẻ con lại. Hôm nay cậu ấy ở nhà, không thì con đích thân trả lại cho cậu ấy đi.”
Bình Luận (0)
Comment