Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 165

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lời này hơi quá đáng, tuy rằng hai mẹ con sẽ thường xuyên cãi nhau bất cứ lúc nào, nhưng Ôn Ngôn cảm thấy lần này bầu không khí dường như khác hẳn mọi khi, nặng nề hơn rất nhiều, giống như tồn đọng sau

một thời gian dài nên bùng phát.

Trần Mộng Dao cũng không lớn tiếng với Giang Linh, giọng điệu cô rất bình tĩnh: “Đúng vậy, một tháng con cho mẹ hai nghìn, tiền lương của tôi là mười hai nghìn, trừ hai nghìn đưa cho mẹ, tiền thuê nhà là sáu nghìn, còn dư lại bốn nghìn, còn phải lo tiền điện nước và sinh hoạt một tháng, hai nghìn của mẹ cũng chưa tính vào phí sinh hoạt, lúc mẹ gọi đồ ăn về cũng là con trả, thỉnh thoảng còn đòi con tiền đánh mạt chược, mẹ chưa từng nghĩ con phải sống thế nào sao?”

Giang Linh hoàn toàn không cảm tháy hỏ thẹn, vẻ mặt

bà vừa tức giận, vừa chẳng thèm để ý đến việc đó.

Giờ Ôn Ngôn mới biết tình hình kinh tế của Trần Mộng

Dao có bao nhiêu gay go. Thực ra, nếu trước đây mẹ

con Trần Mộng Dao và Giang Linh, thuê trọn một căn

nhà cũng đủ rồi, cũng rẻ hơn nhiều. Để chiều theo cho thói quen sinh hoạt của Giang Linh, Trần Mộng Dao đã cố gắng hết sức cho Giang Linh một môi trường tương đối tốt, còn cho bà đến hai nghìn tiền tiêu, bản thân Trần Mộng Dao, không bao gồm bốn nghìn tiền

điện nước và tiền sinh hoạt cũng chẳng có tiền tiêu.



Giang Linh không đồng ý chút nào: “Một mình con với

tháng lương ít ỏi như thế đủ cái gì? Đó là bản lĩnh của con, còn trách mẹ? Trước giò mẹ chưa từng ra ngoài đi làm, mẹ không thể cúi đầu trước mặt người khác được, mẹ không làm thì con phải nuôi mẹ. Đừng nói là nhà trọ, bây giờ không cần chuyển ra ngoài cũng có thể giảm một nửa tiền trọ đó, chẳng phải Tiểu Ngôn ở nhà chúng ta sao? Các con đã nói xong là chia tiền nhà rồi, con không tiết kiệm được ba nghìn sao? Nói cứ như con đáng thương lắm ấy, lại không nghĩ biện pháp kiếm tiếm, muốn mẹ làm việc ư? Không đời

nào!”

Trần Mộng Dao tức đến mức viền mắt đỏ bừng: “Người ta chỉ ở tạm thôi, mẹ thật sự không xấu hỗ khi để người ta chia tiền thuê nhà sao? Hai người chúng ta, người ta chỉ có một người, còn chen chúc một phòng với con, không có phòng ngủ riêng, mặt mũi nào bảo người ta chia đôi tiền nhà tiền điện nước? Dù người ta không so đo số tiền này, như vậy thì sao? Dù có thêm được ba nghìn tệ, thì dưới cuộc sống vốn khó

khăn này cũng chỉ dư dả được chút xíu, mẹ cho đây là

đâu? Ở thành phố này không phải cứ đơn giản như

thế là sống được, con cũng vừa mới đi làm không bao lâu, mẹ còn muốn con một tháng con kiếm bao nhiêu

nữa?”

Ôn Ngôn duỗi tay xuống dưới bàn nắm lấy tay Trần Mộng Dao: “Dao Dao, đừng nói nữa, không sao đâu, mình có thể chia cậu tiền nhà, tiền điện nước, bây giờ cuộc sống cũng không quá khó khăn, chúng ta ra ngoài ăn rồi thì ăn cho thật ngon, đừng cãi nhau, được không?”

Trần Mộng Dao ngậm miệng lại, cô cảm thấy xấu hồ trước mặt Ôn Ngôn, nếu không phải quan hệ hai người quá tốt, cô đã không còn mặt mũi nào gặp

người ta.

Suốt bữa ăn, hai người cũng không động đũa nhiều,

chỉ có Giang Linh là không bị ảnh hưởng ăn no nê.

Sau khi ăn xong, Giang Linh tự về nhà, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn chậm rãi đi về, Ôn Ngôn suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Dao Dao, mình hiểu được hoàn

cảnh của cậu, chuyện làm thêm vốn mình đang nghĩ

cách để Mục Đình Sâm giúp cậu, bây giờ cũng không

thể rồi… Cậu sống như vậy quá mệt mỏi. Không sao đâu, tiền thuê nhà và điện nước mình chia cho cậu không vấn đề gì cả, thế thì cuộc sống cậu cũng dư dả

hơn chút, sống tốt hơn xíu.”

Trần Mộng Dao đá vào viên đá nhỏ giữa đường: “Cậu đang thương hại mình sao? Lúc trước còn đi học mình còn tội nghiệp cậu, bây giờ mình thật sự “na mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(“)” mà. Mình không thấy bản thân đáng thương, mình thấy mẹ mình đáng thương, bố mình vừa mát, trời đất bà liền sụp đổ, rời khỏi bố mình, bà cũng chẳng còn là chính mình nữa.

(*) Ngạn ngữ Trung Quốc: Sông Hoàng Hà có chu kì 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Đông thì sau 30 năm nó lại đổi sang phía Tây, ý

chỉ sự thay đổi.

Ngày hôm sau Trần Mộng Dao vừa đến công ty đã thấy trên bàn làm việc mình có một chiếc hộp giữ nhiệt rất tinh xảo, cô mở ra xem, trong đó toàn là món

ăn cao cấp, vẫn còn đang bốc khói. Không cần nghĩ

cũng biết đây là bữa trưa Kính Thiếu Thanh chuẩn bị

cho cô.

Hôm qua cùng Giang Linh cãi nhau, cô vẫn còn đang rất bực bội nhưng vừa nhìn thấy chiếc hộp giữ nhiệt này, cô liền thấy mình cần nói thẳng với anh, đỡ phải

áy náy trong lòng.

Cô cầm hộp giữ nhiệt đến phòng làm việc của Kính Thiếu Thanh: “Anh thật sự định ngày nào cũng mang

cơm trưa cho tôi?”

Kính Thiếu Khanh đang bận, liếc cô một cái: “Thế

nào? Không hài lòng?”

Cô đặt hộp giữ nhiệt lên bàn anh: “Không phải, tôi chỉ muốn biết vì sao anh lại làm vậy, đừng nói cái gì mà sếp quan tâm nhân viên, người mang thai trong công ty nhiều lắm, cũng chẳng thấy anh như vậy. Cũng đừng nói tôi là bạn của Tiểu Ngôn nên anh nẻ mặt

Mục Đình Sâm làm vậy, đi cũng hơi xa rồi đó.”

Kính Thiếu Khanh đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn

thẳng vào cô, nói với giọng điệu giễu cọt: “Tốt xấu gì

tôi với cô cũng từng có giao tình “ngủ qua”, chút

chuyện này cô không cần phải để ý chứ?”

Trần Mộng Dao không muốn đùa: “Không phải anh

thích tôi chứ?”

Kính Thiếu Khanh hơi kinh ngạc, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác, không tự nhiên chỉnh cà vạt: “Cô nghĩ

nhiều rồi.”

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, sau này không cần mang cơm trưa cho tôi, tôi không mang thai, lừa

anh đấy, là bạn tôi mang thai.”

Kính Thiếu Khanh trong mắt lóe lên ý dò hỏi: “Bạn nào

của cô?”

Cô có chút luống cuống: “Bạn tôi anh không biết đâu, hỏi nhiều thế làm gì? Tôi sợ ăn chùa của anh nên mới nói thẳng, gạt người chẳng dễ làm gì, tôi cũng không

làm nồi.”

Kính Thiếu Khanh cẩn thận đánh giá cô, như muốn

nhìn thâu cô: “Ôn Ngôn sao?”

Chương 165: Không Phải Anh Thích Tôi Đấy Chứ? Cô cau mày: “Tôi nói là người anh không biết, sao mà

Ôn Ngôn được? Anh đừng có đoán mò?”

Kính Thiếu Khanh bình tĩnh phân tích nói: “Dựa theo phản ứng cô nói dối tôi hôm qua thì chắc chắn xuất phát từ bản năng muốn giấu chuyện này, nên mới nhận là mình mang thai. Nếu như đó là người bạn tôi không quen, cô cần gì phải giấu chứ? Chỉ có Ôn Ngôn mang thai cô mới giúp cô ấy giấu tôi. Đừng giật mình,

tôi học qua tâm lý học rồi.”

Trần Mộng Dao cuối cùng cũng thừa nhận: “Vậy thì anh… đừng nói với Mục Đình Sâm nhé? Tiểu Ngôn vẫn chưa muốn nói thẳng, chuyện giữa bọn họ có hơi

phức tạp, chúng ta không nên nhúng tay vào.”
Bình Luận (0)
Comment