Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 190

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

cô do dự gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm:

Bây giò anh có đang bận không? Tôi nghe nói công ty nước ngoài của anh xảy ra chuyện.

Lý do cô chọn gửi tin nhắn lúc nửa đêm là vì thời gian ở nước ngoài chênh lệch, giữa người với người là quan hệ tương trợ lẫn nhau, nếu cô không hỏi gì cả thì điều đó dường như là không thẻ.

Sau khoảng năm phút, thông báo hiện lên: Cô không cần lo lắng chuyện của tôi, lo cho bản thân là được rồi.

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại máy lần, càng nhìn càng chán nản, cô ân cần hỏi thăm, anh còn tỏ còn thái độ này, nếu biết thì đã không hỏi rồi! Ngày hôm sau, tin tức về các chỉ nhánh ở nước ngoài của Mục Đình Sâm tiếp tục sôi sục, có một đoạn video quay cảnh anh được phỏng vấn, chính thức tuyên bố đóng cửa chỉ nhánh, không chỉ các chỉ nhánh nước ngoài bị ảnh hưởng, mà ngay cả các công ty trong nước cũng bị tai bay vạ gió, nguyên nhân cụ thẻ là tất cả các ngành công nghiệp dưới quyền của Mục gia đều gặp phải nhiều vấn đề khiến danh tiếng của anh bị tổn hại. Chẳng hạn, có người đi mua trúng hàng giả ở tiệm kim hoàn dưới danh Mục gia, còn trốn thuế, nay đã ầm ï trong và ngoài nước.

Khi Ôn Ngôn nghe được tin này, trong lòng vô cùng lo lắng, Mục Đình Sâm là người, không phải thần, sẽ luôn có những việc mà anh không thể xử lý được, chuyện đột nhiên phát triển đến mức này, kết cục sẽ như thế nào đây? Vừa đến công ty, Ôn Ngôn đã bị đồng nghiệp vây quanh, mọi người đều hỏi cô: “Nhà cô xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe nói có người mua trúng hàng giả, tại sao lại lừa đảo vậy? Tình hình tài chính trong công ty xuất hiện vấn đề sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có tiền như vậy còn trốn thuế lậu thuế… là giả à?” Ôn Ngôn cảm thấy những lời này thật cay nghiệt, cô sẽ không bao giờ cho phép người khác vu khống Mục Đình Sâm: “Các cô cũng đã nói rồi, chỉ nghe nói mà thôi, Mục gia làm ăn lớn, danh tiếng xuất chúng mọi mặt, tại sao lại làm ra chuyện bắt lợi như vậy? Thiếu tiền lại càng không thể. Nếu Mục Đình Sâm thực sự đầu cơ trục lợi, sử dụng danh tiếng và những năm tháng căn cơ của mình làm vỏ bọc đề làm hàng giả và bán chúng với giá cao ngất trời, thì anh ta đang đi tìm ngõ cụt. Tôi nghĩ anh ta không thể làm một lộ liễu như vậy! Nếu các cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, theo dõi bản tin tức là được, hỏi tôi cũng vô ích.” Lâm Táp đứng ở cửa văn phòng cao giọng hô: Các người không có việc gì làm sao? Cầm tiền lương của bản thân đi quan tâm giá trị của người 10 tỷ, có phải là có chút quá nhàm chán rồi không? Ôn Ngôn, đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn nói với có.

Ôn Ngôn đứng dậy đi theo Lâm Táp vào phòng làm việc, Lâm Táp sợ tâm trạng của cô bị ảnh hưởng nên giả vờ thoải mái cười nói: “Không sao đâu, Đình Sâm có thể tự mình giải quyết. Anh ấy tuyệt đối không thể làm những việc như trong tin tức, chỉ là cần chút thời gian xác minh mà thôi. Trước đó tôi đã nói là có người đang cố tình lôi kéo anh ấy. Các thủ đoạn thương mại đáng sợ hơn nhiều so với cô nghĩ. Đừng quan tâm người khác nói gì.” Cô hít một hơi sâu: “Đừng an ủi tôi, tôi không mong manh như anh nghĩ. Chuyện này… mắt bao lâu mới được giải quyết hoàn toàn?” Lâm Táp suy nghĩ một chút rồi nói: “Đây là một mớ hỗn độn lớn. Tôi e là nó sẽ không nguôi ngoai trong một thời gian ngắn, có thể mát vài tháng hoặc lâu nhất là một năm rưỡi cũng có thể, đề nghị của tôi là, cô chuyển về Mục trạch đi. Sẽ có người chăm sóc cô.





Buổi chiều khi cô tan sở, Lâm quản gia đến đón cô: “Thưa phu nhân, về với tôi đi, tôi đã giải quyết xong Bánh Trôi rồi. Đây là ý của thiếu gia.” Ôn Ngôn có phần kháng cự: “Cháu thực sự không muốn về, sống bên ngoài tốt mà.” Trước đây cô đã từng sống trong Mục trạch, cảm giác trống trải và cô đơn rất khó chịu, đặc biệt là khi Mục Đình Sâm đi vắng.

Lâm quản gia liếc nhìn cái bụng căng phòng của cô, nhắn mạnh: “Thưa phu nhân, bây giờ không phải là lúc tùy hứng, phu nhân ở một mình bên ngoài với đứa nhỏ rất bát tiện, má Lưu lúc nào cũng lo lắng cho phu nhân, phu nhân về đi. Ý của thiếu gia là, cuối tháng này phu nhân không cần phải tiếp tục đến công ty, yên tâm dưỡng thai, dù sao trong bụng cũng có hai đứa nhỏ, chú ý một chút cũng không sai.” Nghĩ đến má Lưu, Ôn Ngôn lại do dự, má Lưu đối với cô như một người mẹ, cô không muốn má Lưu lo lắng, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Mục Đình Sâm vào lúc này, rối rắm một lúc, cô gật đầu, lên xe, nhân tiện gửi một tin nhắn cho Trần Mộng Dao, nói cô đã trở về Mục trạch.

Sau khi rời khỏi Mục trạch vài tháng, ngôi nhà to lớn vẫn như cũ, những bông hoa ở sân sau nở rực rỡ, không khí tràn ngập mùi thơm của nhuy hoa.

Nhìn thấy Ôn Ngôn trở về, má Lưu vui đến mức không nói nên lời: “Biết con sắp về, má đặc biệt làm những món con thích ăn, nghỉ ngơi một chút rồi ăn tối ngay nhé.

Trong lòng Ôn Ngôn cảm thấy ấm áp: “Vâng.” Sau bữa tối, cô hơi buồn ngủ, sớm đã nằm xuống. Khi cô trở mình, dường như có thứ gì đó di chuyển trong bụng cô, giống như một con bướm vỗ cánh, lại như một con cá nhỏ đang thổi phù phù. Cô vừa đặt tay lên bụng dưới một cách lo lắng và thận trọng thì lại có một cử động nhỏ nữa, đó là cử động của thai nhi, là cử động đầu tiên của đứa con trong bụng!
Bình Luận (0)
Comment