Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 194

Nói xong bà định đứng dậy cầm túi trực tiếp rời đi, bữa cơm này bà căn bản không có ý định ăn, bà rời khỏi Khương gia cũng không phải ngày một ngày hai, Khương Quân Thành cùng Khương Nghiên Nghiên tìm bà hết lần này đến lần khác, hôm nay đột nhiên mời bà trở về, không chỉ đơn giản như vậy, đều nằm trong dự kiến của bà.

Khương Nghiên Nghiên tức giận đến mức đột nhiên vỗ xuống bàn: “Ôn Ngôn! Tôi nhất định không bỏ qua cho cô ta đâu!” Khương Quân Thành bị dọa hoảng sợ, trước mắt ông ta vẫn còn là cô con gái chỉ biết ỏn ẻn nũng nịu sao? Tại sao ánh mắt thoạt nhìn đáng sợ như vậy…

Ở Kính gia, Hạ Lam ngồi bên mép giường Kính Thiếu Khanh giúp anh gọt táo, vẫn không quên một bên oán trách: “Con nói con xem, néu sau này bị người ta đánh thành như vậy, tàn phế thì phải làm sao bây giờ? Kính gia còn chưa có cháu nối dõi, con không thể suốt ngày khiến mẹ sốt ruột, khi nào mới kết hôn?” Kính Thiếu Khanh đau đầu nói: “Mẹ… có thể không nói chuyện này được không? Mục tiêu cuộc đời con là khiến Kính gia lớn mạnh, nếu con chưa làm được sẽ không kết hôn đâu.” Hạ Lam châm chọc nói: “Kính gia mặc dù không so bằng với Mục gia, nhưng cũng không hè tệ, đều đứng số 1 số 2 Đề Đô. Coi như con vượt trước Mục gia, vậy thì sao chứ? Không có con cháu ké thừa gia nghiệp hay sao, cả đời này không phải con làm không công sao? Đừng có cố chấp với mẹ, thành gia lập nghiệp thành gia lập nghiệp, trước thành gia sau lập nghiệp, hiểu chưa? Mẹ thấy vài ngày nữa là con có thể xuống giường vui vẻ đi lại rồi, mẹ cho con thời gian một tháng, không mang về con dâu cho mẹ, con cũng khỏi cần trở về, chức vị giám đốc ở công ty mẹ cũng sẽ lấy lại hết, cứ quyết định như vậy đi.” Mẹ trước giờ nói lời sẽ giữ lời, điểm này Kính Thiếu Khanh rất rõ ràng, ngoại trừ thở dài, anh cũng không làm sao được.

Lúc này, bảo mẫu đi tới cửa thấp giọng nói: “Bà chủ, có một người tên gọi Trần Hàm nói muốn gặp thiếu gia.” Hạ Lam hơi nghi hoặc một chút: “Trần Hàm? Ai vậy? Nghe như là một người phụ nữ… Thiếu Khanh, con có đối tượng rồi sao?” Khuôn mặt Kính Thiếu Khanh đều tái rồi: “Mẹ! Đừng nói nhảm, đó là mẹ vợ Đình Sâm! Trước tiên mẹ cứ mời vào, con không tiện xuống giường…” Hạ Lam ý thức được mình nói sai, gấp gáp vội vàng bụm miệng: “Được được được, con nằm nghỉ đi! Tuy là như vậy mất ý tứ quá, bất quá cũng không còn cách nào…

Rất nhanh, Trần Hàm được mời vào, nhìn thấy bộ dáng này của Kính Thiếu Khanh, bà có chút vô cùng kinh ngạc: “Cậu đây là…” Kính Thiếu Khanh xấu hỗ cười nói: “Không có gì, cái kia… cô tìm cháu có chuyện gì sao?” Nghĩ đi nghĩ lại anh cũng không biết Trần Hàm tìm anh có chuyện gì, muốn tìm cũng là tìm Mục Đình Sâm…



Trần Hàm từ trong túi lấy ra một xấp tài liệu: “Gần đây Mục Đình Sâm bề bộn nhiều việc, tôi không tìm được người khác, chỉ có thể tới tìm cậu. Các cậu là bạn thân, nói vậy chuyện gần đây cậu cũng biết rất rõ ràng, có lẽ cũng rất muốn giúp cậu ta. Đây là tài liệu tôi nhờ người điều tra được, hy vọng có thể có lợi đối với cậu ta.” Kính Thiếu Khanh vừa nghe là về Mục Đình Sâm, lập tức từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy những tư liệu kia tỉ mỉ xem một lần: “Cảm ơn, có lẽ sẽ có hữu ích, quay về cháu sẽ bàn luận với Đình Sâm. Đúng rồi, cô có thể trực tiếp đi tìm Ôn Ngôn, tại sao muốn đi đường vòng tới tìm cháu? Coi như cô ấy… không muốn gặp cô, về chuyện của Đình Sâm, cô ấy sẽ không tuyệt tình như vậy đâu?” Trần Hàm bắt đắc dĩ cười cười: “Tôi cũng nghĩ tới, nhưng vẫn cảm thấy tới tìm cậu tốt hơn. Dù sao Ôn Ngôn mang thai, tôi không muốn nó lo lắng, chuyện làm ăn buôn bán, vẫn là để đàn ông các cậu xử lý tốt hơn. Tôi vừa từ Khương gia về, chỉ có thể giúp được Mục Đình Sâm có bấy nhiêu thôi, không có chuyện gì tôi cũng không quấy rày nữa.” Kính Thiếu Khanh vội vàng gọi người giúp việc tiễn khách, đợi Trần Hàm vừa đi, Hạ Lam lại xông vào phòng của anh nói: “Cái gì vậy? ” Kính Thiếu Khanh không thích Hạ Lam chuyện gì cũng hỏi: “Ôi… mẹ tự mình đi chơi đi có được không?” Hạ Lam lườm anh nói: “Mẹ cảnh cáo con, thời gian một tháng, không mang về con dâu cho mẹ, cái nhà này con cũng đừng trở về, mẹ liền triệt để đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con, đuổi con ra khỏi nhà, thẻ cho con cũng khóa lại, ăn hít khí mà sống.” Kính Thiếu Khanh thực sự không chịu nồi, đứng dậy thay quần áo xong ra cửa, anh hiện tại muốn đi tới công ty Mục Đình Sâm, tư liệu trong tay không thẻ để lâu, sự tình có thể giải quyết càng nhanh càng tốt.

Hiện tại anh không thể vận động mạnh, ngay cả bước đi cũng giống người bệnh vậy, khiến cho anh rất khó chịu. Đến cao ốc tập đoàn Mục thị, lễ tân nói cho anh biết Mục Đình Sâm đi ra ngoài, anh chỉ có thể đến phòng làm việc chờ, gửi tin nhắn báo Mục Đình Sâm làm xong nhanh trở về.

Thời điểm Mục Đình Sâm nhận được tin tức, đang tham gia một thương vụ cạnh tranh, do dự một chút, anh chọn cách rời đi giữa cuộc họp.

Khi anh đứng dậy rời đi, không có chú ý tới một góc có người đi theo.

Đến ga ra lấy xe ra, anh vừa lái xe vừa gọi cho Kính Thiếu Khanh: “Những tư liệu kia hữu dụng không?” Kính Thiếu Khanh trận này nghỉ ngơi dưỡng sức, cũng không rõ chuyện của anh lắm: “Tôi không biết, cậu trở lại xem chút sẽ biết, trong điện thoại cũng không thể nói rõ ràng.” Cúp điện thoại, Mục Đình Sâm sau khi phát hiện có một chiếc xe màu đen có rèm che đi theo anh phía Sau, nếu như anh nhớ không lầm, từ cuộc đấu giá bước ra người này vẫn đi theo anh. Buổi đấu giá không gần ở trung tâm thành phố, muốn trở về công ty phải đi qua một đoạn đường hẻo lánh, anh không thể không tăng nhanh tốc độ xe, tận lực bỏ rơi chiếc đuôi sau lưng.
Bình Luận (0)
Comment