Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 208

Đồ ăn vừa lên hết, cô liền không kịp chờ đợi đã động đũa, chỉ có vùi đầu ăn mới có thể không đề ý tới người đối diện, quên đi điều xáu hỗ này của cô.

Mục Đình Sâm vừa mới xuất viện, khẩu vị cũng không tốt, chỉ ăn có chút để Trần Nặc đưa về phòng. Đợi Ôn Ngôn đi lên, Trần Nặc đã giúp anh tắm rửa xong xuôi, bởi nguyên nhân vết thương, anh không thể trực tiếp tắm, đối với một người sạch sẽ mà nói, liền là một loại dẫn vặt.

“Tôi đến phòng khách ngủ.” Cô thấy cả người anh đều bị thương cảm thấy sợ, sợ lúc ngủ không cẩn thận đụng tới, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Ừm.” Anh rất sảng khoái đáp ứng, dù sao anh kiêng ky bụng của cô cũng rất lâu rồi, ngủ xa nhau là tốt nhất.

Không biết qua bao lâu, Ôn Ngôn bị một hồi động tĩnh đánh thức, cô cầm điện thoại nhìn thời gian, một giờ sáng, Mục Đình Sâm lúc ở nhà không ai dám vào nửa đêm phát sinh động tĩnh lớn như vậy, cô không khỏi tò mò đứng dậy đi tới cửa cầu thang kiểm tra, trong nhà tựa hồ có vị khách nào đó, chú Lâm đang chiêu đãi.

Sau một lúc lâu, động tĩnh nhỏ, cô mới lại trở về phòng nghỉ ngơi, trải qua lúc nãy lăn qua lăn lại, chất lượng giấc ngủ tự nhiên giảm xuống, ngày hôm sau cô ngủ thẳng hơn mười giờ mới dậy.

Lúc ăn điểm tâm, cô nghĩ đến động tĩnh tối hôm qua, nhịn không được hỏi má Lưu: “Tối hôm qua trong nhà có người đến sao?” Má Lưu bĩu môi, vẻ mặt không lành nói: “Đúng vậy, tới một ngôi sao chổi, thiếu gia không gặp anh ta, bảo chú Lâm đuổi đi. Theo má thấy, trả tiền cho loại việc này, có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, về sau không đuổi được đi.”

Ôn Ngôn không hiểu gì hỏi: “Ai vậy?” Má Lưu thấp giọng: “Một người chú của thiếu gia, lúc còn trẻ cũng không phải người tốt đẹp gì, phạm nhiều tội, sau khi vót được ra bị lão gia cũng chính là bố thiếu gia đuổi ra ngoài. Năm đó trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chết người nhiều như vậy, người này chưa từng lộ diện, hiện tại đoán chừng không vượt qua nổi cái nghèo thì tìm đến đòi tiền thiếu gia tiêu. Năm đó lão gia có viết di chúc nói, về sau tài sản Mục gia không có quan hệ với ông ta, dường như lúc đó cũng cho ông ta chút tiền, hiện tại đoán chừng là đã xài hết rồi, hết đường sống, vẫn là bộ dạng vô nại kia.

Vị “chú” trong miệng má Lưu, Ôn Ngôn không có ấn tượng, chắc là trước khi cô vào Mục gia liền bị đuồi đi rồi.

Vốn tưởng rằng câu chuyện này sẽ kết thúc ở đó, không ngò qua hai ngày, “sát tinh” trong miệng má Lưu lại tìm tới cửa, lần này là ban ngày, Ôn Ngôn cũng ở nhà, coi như lần đầu tiên gặp mặt ông chú này.

Nói thật, chú của Mục Đình Sâm tuy là đã có tuổi, nhưng vẫn giữ được phong độ khí chất như trước, không thể không nói, gia đình này có gen thật tốt.

“Cô là Ôn Ngôn sao? Nghe nói cô cùng Đình Sâm kết hôn rồi, ồ, còn mang thai, chúc mừng.” Ôn Ngôn lễ phép cười cười, gọi một tiếng chú, lại thấy đối phương dò xét mình qua ánh mắt không được thoải mái, dù sao cũng không có vị trưởng bối nào lại nhìn chằm chằm cái bụng của vãn bối một cách dị thường như vậy.

“Mục Gia Khánh, cách cô ấy xa chút.” Mục Đình Sâm chẳng biết lúc nào xuất hiện ở cửa thang lầu, mặc dù là ngồi trên xe lăn, cũng có loại cảm giác áp lực khiến người ta hít thở cũng có chút khó khăn, con ngươi băng lãnh của anh không nhìn thấy đáy, sâu thẳm dường như giếng sâu không cạn trong màn đêm vậy.

Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, Mục Đình Sâm trước mặt người khác từ trước đến nay sẽ không như vậy, xem ra là vô cùng không thích ông chú Mục Gia Khánh này.

Mục Gia Khánh không thèm để ý chút nào Mục Đình Sâm đến việc anh bát kính gọi thẳng tên ông ta, cọt nhả giẫãm lên thang lầu: “Đình Sâm, chú suy nghĩ lại, chú mới vừa về nước, trong người không có đồng nào, tiền thuê phòng phí sinh hoạt gì đó, tìm việc làm cũng cần có thời gian, cháu cho chú chút tiền vậy là không đủ.” Lại là đòi tiền, Ôn Ngôn có chút thao thức, xem ra má Lưu nói không sai.

Sắc mặt Mục Đình Sâm không thay đổi khống chế xe lăn đẩy về hướng thư phòng: “Theo tôi qua đây.” Mục Gia Khánh không biết có phải vì muốn lấy lòng thương cảm hay không, ăn mặc so với tên ăn mày không khá hơn bao nhiêu, điểm khác biệt, đó chính là so với tên ăn mày thì sạch sẽ hơn, trên chân vẫn xỏ đôi giày chữ thập, sải bước chân lên sàn nhà cao quý, có vẻ như vậy không hợp nhau lắm.

Trong thư phòng, Mục Đình Sâm tận lực giảm âm thanh xuống, tiếng nói trầm thấp âm lãnh như đến từ địa ngục: “Ông muốn chết sao?” Thần sắc Mục Gia Khánh cứng đờ, đáy mắt lóe lên một tia sợ hãi, lập tức tựa như nghĩ tới điều gì, lại vô vị ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc của Mục Đình Sâm: “Mục Đình Sâm, cậu bớt dọa tôi đi, tôi biết cậu cùng bố tôi thủ đoạn độc ác giống nhau, hai bố con cậu cũng di truyền sự lạnh lùng vô tình giống ông ta, tuy tôi là phế vật, nhưng cũng là người có nhân tình nhất trong Mục gia, điểm ấy cậu không thể phủ nhận? Tôi muốn chỉ là tiền mà thôi, không cần thiết làm dữ, cậu cũng không thiếu tiền, dù sao coi như, tôi là ngươi thân nhân duy nhất, không đúng, tôi thiếu chút nữa đã quên rồi, cậu còn một người em cùng cha khác mẹ, mặc dù là đứa con ngoài giá thú.”

Ngón tay thon dài của Mục Đình Sâm đặt trên xe lăn gõ theo tiết tấu đều đặn, con ngươi sâu thêm dáy lên chút động sóng: “Đúng, tôi không thiếu tiền, nhưng tôi cũng không thích bị ông uy hiếp, bị người khác lấy đó làm điểm yếu mà đòi tiền. Ông nội năm đó đuổi ông ra Mục gia, cho ông một khoản tiền, đuổi ông ra ngoài Mục gia tự sống, ông cùng Mục gia đã không còn bất kỳ quan hệ gì, tôi giúp ông là vì tình cảm, không phải vì bổn phận.”
Bình Luận (0)
Comment