Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 232

Ôn Ngôn cầm túi đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Vậy thì…

bây giờ tôi sẽ đi tìm Dao Dao? Ngộ nhỡ buổi trưa Triển Trì cầu hôn cậu ấy thì sao? Cậu ấy nóng lên rồi đồng ý, vậy thì thảm rồi!” Anh đột nhiên có chút ghen tuông với Trần Mộng Dao, có thể hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Ôn Ngôn, lúc anh xảy ra tai nạn xe không thể thấy được nước mắt của Ôn Ngôn, chỉ được nghe nói từ miệng của người khác…

Đương nhiên, anh không hề lộ ra ngoài vẻ ghen tuông và bất mãn: “Việc gì gấp vậy? Em muốn tự mình đưa tới cửa sao? Biết là Triển Trì đang nhắm vào tôi, cô đưa tới cửa. Không phải em đã hẹn gặp cô ấy vào buổi tối sao? Nửa ngày, không thể kết hôn chớp nhoáng được. Để tối rồi hãy nói đi, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Có lẽ là do giọng điệu lúc anh đề nghị ăn cơm trưa cùng nhau rất nhẹ nhàng, như là thuận miệng nói ra vậy, Ôn Ngôn cũng không cảm thấy không được tự nhiên: “Được.” Những người như Mục Đình Sâm chắc chắn sẽ không đến những nơi bình thường để ăn, biệt thư Bạch Thủy Loan là một trong những nơi anh không bao giờ ngán, và đó cũng là một trong những nơi khiến anh cảm thấy tương đối thoải mái.

Buổi trưa, hai người cùng nhau đến biệt thự Bạch Thủy Loan, tìm được một chỗ ngồi đã đặt từ lâu, vị trí gần cửa sổ, có thể nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vô cùng đẹp mắt, vị trí này khá có giá trị, khiến Ôn Ngôn lại nghĩ đến lô đất của nhà Trần Mộng Dao, không tránh khỏi có chút buồn.

“Tôi cảm thấy Dao Dao sẽ không ngốc như vậy.” Cô lắm bẩm nói rồi nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

“Chưa chắc, chỉ số thông minh của một người phụ nữ bị tình yêu làm cho lóa mắt là con số 0.” Mục Đình Sâm nhẫn tâm làm rối loạn tâm lí may mắn của cô.

“Điều đó chưa chắc đã đúng, Dao Dao và Triển Trì yêu nhau nhưng đã chia tay lâu rồi. Tất cả những gì Dao Dao biểu hiện ra ngoài là ghét anh ta, trừ khi cái miệng của anh ta có thể làm đảo lộn mọi thứ. Thật sự không được, thì trong tay chúng ta vẫn nắm sự thật, ẽ không để anh ta thành công”. Ý nghĩ của anh cô không thể gật bừa, cái gì mà gọi là phụ nữ bị tình yêu làm mờ đầu óc, nói cứ như đàn ông luôn luôn lý trí không bằng.



“A…” Anh khẽ cười một tiếng, cũng không trả lời cô, cô không hiểu nụ cười của anh bao hàm ý gì.

Sau khi gọi đồ ăn, hai người họ không nói lời nào, ăn ý nhìn về cửa sổ cùng nhau. Hầu hết những người đến ăn ở đây đều là những người có trình độ, ăn nói sẽ không ồn ào, tương đối yên tĩnh, cùng với khung cảnh dễ chịu bên ngoài, quả thực là một nơi thanh tịnh tốt.

Không lâu sau, các món ăn lần lượt được dọn lên, trong bữa ăn, Mục Đình Sâm nói: “Khi nào em ăn xong, tôi sẽ đưa em đi chơi.” Ôn Ngôn ngắng đầu nhìn anh, không trả lời, cô không muốn phá hủy đi bình yên khó có được bây giờ, cũng không muốn đến quá gần anh, suy cho cùng trong đầu cô không thể xây dựng hình ảnh đi du lịch cùng anh được, có thể tươi đẹp đến mức nào? Sau khi ăn xong, anh trực tiếp đưa cô trở lại Mục trạch dặn cô tuyệt đối không được ra ngoài néu không có việc gì. Cô không biết anh lo lắng Triển Trì sẽ đến tìm cô rồi làm phiền cô, hay đơn giản là lo lắng cho sức khỏe của cô, bất kể là cái nào, cũng đủ khiến cô cảm thấy không thực tế.

Vào một buổi chiều, cô dành toàn bộ thời gian để chờ đợi trong lo lắng, từng giây từng phút trôi qua, khi Trần Mộng Dao tan làm, cô lập tức gọi điện: “Dao Dao, cậu tan làm chưa? Mình đang đợi cậu ở nhà. Khi nào cậu qua?” Trần Mộng Dao ở đằng kia có chút ồn ào: ” Xin lỗi nhé Tiểu Ngôn, mình tạm thời có việc không đi được rồi.

Hôm khác đi, khi nào rãnh mình sẽ hẹn cậu sau.” Trong lòngÔn Ngôn lập tức vang lên hồi chuông cảnh cáo: ” Việc gì vậy? Có cần mình tới đó không?” Trần Mộng Dao dừng lại nói: ” Không làm phiền cậu đâu, cứ ở nhà đi. Triển Trì xảy ra một vụ đụng xe hơi nhỏ. Bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, anh ta lại không có người thân, anh ta gọi cho mình tìm đến mình, mình không thể không quan tâm được sao? Mình biết… chia tay đã lâu rồi, mình không nên gặp lại anh ta nữa, nhưng sáng nay anh ta đến gặp mình còn chở mình đến công ty, giải thích với mình một lượt, mình suy nghĩ một chút, cảm thấy những gì anh ta đã làm dường như chưa đến mức không thể tha thứ được, Tiểu Ngôn, cậu nghĩ là mình nên làm hoà với anh ta không?” Đây đối với Ôn Ngôn mà nói không thể nghi ngờ là sét đánh giữa trời mây, cô không biết khi Triển Trì lừa gạt có bao nhiêu chân thật, mới có thể lừa Trần Mộng Dao vòng vòng, lúc này Triển Trì xảy ra tại nạn xe cộ, hay chỉ là sự trùng hợp? Hay là ngăn cản Trần Mộng Dao đến gặp cô? Cô trấn tĩnh lại: “Dao Dao, mình biết cậu rất tốt bụng nhưng đừng dùng lòng tốt sai chỗ quá mức. Hôm nay mình nhất định phải gặp cậu. Cậu có thể đến bệnh viện, nhưng khi nào xong việc hãy đến đây, mình có việc quan trọng muốn nói với cậu.” Cô hiểu tính khí Trần Mộng Dao nóng nảy nhưng tốt bụng, nếu thật sự là Triển Trì bị tai nạn xe hơi, Trần Mộng Dao không có khả năng không đi, và cô không thể ngăn Trần Mộng Dao đi, chỉ có thể đi bệnh viện xem một chút trước rồi nói sau.

Trần Mộng Dao trả lời rồi cúp điện thoại, Ôn Ngôn nhìn thời gian và gửi tin nhắn cho Mục Đình Sâm: Dao Dao nói là Triển Trì xảy ra tai nạn, cậu ấy không thể đến được, tôi bảo cậu ấy đến bệnh viện rồi gặp tôi sau, nhưng không biết còn có chuyện gì xảy ra không, hiện tại tôi có chút hơi lo lắng, khi nào thì anh trở về? Khi nhận được tin nhắn, Mục Đình Sâm đang trên đường về nhà, tin nhắn này một lần nữa xác nhận rằng Ôn Ngôn chỉ tìm anh vì người khác, nếu không tuyệt đối sẽ không bao giờ chủ động liên lạc với anh.

Anh cảm thấy hơi hụt hãng nhưng anh vẫn đáp: Tôi lập tức về nhà đến nhà.
Bình Luận (0)
Comment