Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 242

Nhìn thấy vẻ phức tạp trên mặt anh, trong lòng Triển Trì cảm thấy vui vẻ vì trả được thù: “Nếu không muốn tôi gửi thư cho Ôn Ngôn thì xin đừng xen vào chuyện của tôi, tôi phải có được miếng đất đó. Néu Trần Mộng Dao biết những gì tôi đã làm, thì Ôn Ngôn cũng sẽ biết những gì anh đã làm.” Mục Đình Sâm nhắm mát lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn trào dâng trong lòng, anh không giải thích sự thật của vụ tai nạn máy bay. Anh thà tự mình chống đỡ còn hơn đầy mẹ ra, trong lòng anh, mẹ anh vẫn là người phụ nữ tốt bụng và biết điều, sẽ không hủy hoại hình tượng đẹp đẽ duy nhất: “Nhận đất, tiến tới với Trần Mộng Dao, sau đó thì sao? Cậu định dùng bức thư đó kiềm chế tôi bao lâu?” Triển Trì hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi nói cứ như vậy giấu giếm nhau những bí mật đáng xấu hổ, níu kéo người phụ nữ mình yêu chung sống bình yên thì anh có tin không?” Tất nhiên anh không tin, chuyện này đơn giản là không thực tế. Dù họ nắm tay nhau nhưng cuối cùng cũng sẽ có thăng hoặc thua. Vì tất cả đều là phụ nữ, nên đương nhiên phụ thuộc vào Ôn Ngôn là quan trọng trong mắt anh hay Trần Mộng Dao quan trọng trong mắt Triển Trì, câu trả lời đã quá rõ ràng, Trần Mộng Dao có thể không cần bên cạnh Triển Trì, nhưng anh không thể sống thiếu Ôn Ngôn, Ôn Ngôn là tử huyệt của anhI “Phải thế nào cậu mới có thể đưa tôi bản gốc của bức thư đó?” Anh lạnh lùng hỏi.

Triển Trì chế nhạo: “Xem ra Ôn Ngôn đối với anh cũng thật quan trọng, dù sao hai người nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, quan hệ cũng không phải sâu đậm kiểu bình thường. Nếu tôi bảo anh cho tôi mọi thứ ở Mục gia, anh có đồng ý không?” Mọi thứ ở Mục gia? Ngoại trừ Triển Trì dám nói ra câu này, e rằng không ai khác có thể nói được.

Mục Đình Sâm không ngần ngại: “Không thể nào.” Triển Trì không ngạc nhiên, anh ta có những tính toán khác: “Xem ra phụ nữ vẫn không quan trọng bằng tiền, tôi không lạ lẫm gì những thứ trong Mục gia của anh, điều tôi muốn là anh phải chịu gấp đôi nỗi đau mà tôi đã nếm trải trong quá khứ. Không có giải pháp nào phù hợp thì tạm thời cứ như vậy đi, anh cũng muốn được giữ như hiện tại mà đúng không? Mỗi chúng ta đều im lặng, đối xử tốt với mọi người. Nếu không có chuyện gì tôi và Trần Mộng Dao sẽ sớm kết hôn. Với tư cách là “anh em”, mua mảnh đất đó làm quà cho tôi có được không? Tôi không muốn cô ấy nghĩ tôi tiếp cận cô ấy vì mảnh đất đó.” Sau khi ra khỏi bệnh viện, Mục Đình Sâm lái xe thẳng đến nhà của Trần Mộng Dao.

Giang Linh còn đang ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà rất tức giận, nhìn thấy Mục Đình Sâm ở ngoài cửa, thái độ của bà đột nhiên thay đổi: “Tôi tìm một lúc cũng không tìm được giấy chủ quyền của mảnh đất đó, ở đây còn rất nhiều đồ nữa, nếu không cậu tìm giùm tôi với?” Mục Đình Sâm không nói gì, cùng giúp Giang Linh mang ra những đồ cũ đã mang theo từ Trần gia, bởi vì đã quá lâu chưa phân loại, khi tìm thấy giấy chủ quyền, tay anh đã phủ một lớp bụi dày.

Nhìn thấy giấy chủ quyền, Giang Linh thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng tìm được rồi? Miếng đất này có thể bán với giá bao nhiêu đấy?” Sắc mặt Mục Đình Sâm ảm đạm đáng sợ, Giang Linh cũng không dám lớn tiếng: “Cậu… cậu cứ theo giá thị trường là được rồi, tôi sẽ không hố cậu. Dù sao Dao Dao nhà tôi có mối quan hệ tốt như vậy với Tiểu Ngôn nhà cậu mà.” Anh dừng lại: “Về mặt giá cả tôi sẽ không đối xử tệ với bà, đã nhận được giấy chủ quyền, tôi sẽ tìm người làm các thủ tục liên quan trong thời gian sớm nhát.” Giang Linh nghe anh nói câu này, bà yên tâm: “Được thôi, cậu nhìn đi. Người như cậu làm việc gì cũng nhanh nhẹn, cho nên tôi không cần phải lo lắng làm SỈ Ban đêm Mục Đình Sâm không về Mục trạch, 12 giờ sáng, toàn bộ tòa nhà chìm trong bóng tối, ngoại trừ tầng 46 đang bật đèn.

Anh phót lờ những tin nhắn và cuộc điện thoại của Ôn Ngôn. Lá thư trên tay của Triển Trì chính là một quả bom hẹn giờ đối với anh, không biết ngày nào nó sẽ phát nổ, anh phải đề phòng, không thể ngồi yên chờ chết.



Hiện tại anh không thể tiếp tục xen vào chuyện của Triển Trì và Trần Mộng Dao, cũng không thể để Ôn Ngôn xen vào, anh hối hận vì đã để cô biết trước nhiều chuyện như vậy, nếu không nói gì thì bây giờ có thể còn tạm ổn, ít nhất là bây giờ, anh có thể che giấu.

Anh sợ rằng ngay khi về đến nhà cô sẽ hỏi anh về tiến độ, anh không thể nói dối.

Bởi vì tầng 46 quá yên tĩnh, khi có tiếng bước chân ở hành lang bên ngoài, Mục Đình Sâm nhanh chóng nhận ra, nếu là an ninh của tòa nhà, người đó sẽ không thể đi lại trong đôi giày một cách to gan như thế trên sàn nhà, bước chân cũng không nhẹ nhàng.

Vừa nhận ra điều gì đó, cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt đầy oán hận, khuôn mặt còn đỏ bừng, có lẽ là do bên ngoài quá nóng.

Vốn là anh dùng tư thế thư thái dựa vào lưng ghé, giờ đây không thể không đổi thành ngồi thẳng, thân thể hơi hơi căng thẳng: “Sao em lại tới đây?” Cô lắm bẩm: “Sao anh còn ở công ty? Tôi cũng không thấy ai làm thêm giờ, anh bận đến như vậy sao? Tôi gửi tin nhắn gọi điện cho anh, anh cũng phớt lờ tôi…

tôi biết chuyện của Dao Dao gây ra rất nhiều phiền phức cho anh, nhưng tôi không biết mình có thẻ tìm ai khác để nhờ giúp đỡ nữa…” Sự bình tĩnh giả vờ của anh lúc này hoàn toàn tan vỡ, ít nhất là khi cô tìm kiếm sự giúp đỡ, người đầu tiên cô nghĩ đến là anh.
Bình Luận (0)
Comment