Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 245

Giang Linh mang quyền sở hữu đất đai ra: “Mảnh đất do ông nội để lại giờ có giá, Mục Đình Sâm muốn mua, hôm nay ký hợp đồng, con nói xem mẹ có vui không? Cũng may là chúng ta đều quên mất mảnh đắt này, tài sản quyền lợi vẫn là của ông nội con, không có thay đổi, việc trước đó phá sản cũng không tính.

Hôm nay mẹ phải đi đến mấy nơi để hoàn thành thủ tục, giờ mẹ không nói chuyện với con nữa, mẹ đi đây.” Trần Mộng Dao sững sờ, hồi lâu không lấy lại được tinh thần, mảnh đất mà Mục Đình Sâm thích thì đương nhiên là có giá trị, mảnh đất đó còn là của họ, thật giống như một giấc mơ! Vậy… gia đình họ sắp thoát nghèo rồi? Khi cô tắm rửa xong, Triển Trì gọi điện nói anh ta đã được xuất viện, đang trên đường về nhà. Vì cuộc điện thoại này mà cô đã đi làm muộn, lúc chạy đến công ty mồ hôi nhễ nhại, đã muộn 15 phút rồi.

Khi ngồi xuống văn phòng, cô thở phào nhẹ nhõm, như thể không ai để ý đến mình. Đột nhiên, một bóng người cao lớn vụt vào cửa chính, là Kính Thiếu Khanh, anh luôn đúng giờ, hôm nay anh cũng đến muộn, nhưng mà người ta là ông chủ, sao có chuyện bị trừ lương được.

Kính Thiếu Khanh dường như nhận ta có người đang nhìn mình, anh cũng nhìn về phía cô, sau một cái va chạm ánh mắt ngắn ngủi, anh thản nhiên nhìn đi chỗ khác.

Cô hơi ngạc nhiên, theo quan điểm của cô, dường như họ không chỉ là mối quan hệ hời hợt giữa sép và nhân viên đúng không? Sao đột nhiên anh lại lạnh lùng như vậy? Khi bảo cô hợp tác diễn xuất với anh, anh đâu phải như vậy! Qua quầy giao tài liệu, cô bước vào văn phòng trêu chọc anh: “Sao đây? Qua cầu rút ván à? Còn tỏ thái độ với tôi.” Kính Thiếu Khanh bơ phờ nhìn cô như Chưa tỉnh ngủ: “Vốn chỉ là một cuộc giao dịch tiền bạc, qua cầu rút ván chỗ nào chứ? Đặt tài liệu xuống đây, làm gì thì làm đi.” Cô cảm thấy mất mát trong lòng một cách không thể giải thích được: “Anh có bị điên không? Nói giống như có ai thèm kéo gần quan hệ với anh vậy!” Cô tức giận rời đi, anh cụp mắt nhìn đống hồ sơ trên bàn rồi khẽ thở dài, nửa đêm qua Hạ Lam đã đi ra ngoài, sau khi về nhà lại lải nhải anh suốt hai tiếng đồng hồ, có ma mới biết hôm nay anh muốn rời giường đã khó khăn đến như thế nào.

Buỏi trưa tan làm, mọi người đều đi ăn cơm, Trần Mộng Dao cảm giác Chưa tỉnh ngủ nên muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa để nghỉ ngơi, ăn ít đi một bữa cũng không thành vấn đề. Ai biết Triển Trì lại gọi đến, cô nằm trên bàn nhắc máy: “Chào?” “Em xuống đi, anh đưa em đi ăn trưa.” Cô sửng sốt một chút, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống, lầu cao quá không nhìn thấy gì, nhưng có thể chắc chắn một điều, bây giờ Triển Trì đang ở dưới lầu công ty.

Cô thu dọn túi xách rôi vội vã rời đi, lúc vào thang máy cô không để ý, ngã vào vòng tay ai đó, định nói lời xin lỗi, cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt thờ ơ của Kính Thiếu Khanh.

Cô nghẹn họng muốn nói lời xin lỗi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúp máy, cất điện thoại vào trong túi xách.

Vào lúc cô cúp máy, Kính Thiếu Khanh nhìn thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại di động của cô là Triển Trì, mắt anh chìm xuống: “Đi ăn với Triển Trì sao?” Cô trầm trầm nói: “Ừm.” Anh dừng lại, hỏi: “Hoàn toàn hòa giải rồi?” Cô ngây người nhìn anh: “Không liên quan gì đến anh, thật sự rất khổ cho anh, là một người sếp, suốt ngày anh bận rộn như vậy, còn phải quan tâm tới việc riêng của nhân viên.” Anh không nói nữa, ngay lúc thang máy mở ra, anh bước nhanh ra ngoài.

Trần Mộng Dao hừ một tiếng nặng nề sau lưng anh: “Anh chảnh cái gì? Tôi đúng thật là mắc nợ anh àm.” Khi Trần Mộng Dao lên xe của Triển Trì, trước khi Trần Mộng Dao kịp thắt dây an toàn, Triển Trì đã làm cho cô. Khi anh ta nghiêng người, khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại, nếu không nhìn kỹ thì dường như họ đang ôm hôn nhau, khiến cô rất khó chịu.

May là sau khi thắt dây an toàn, Triển Trì đã ngồi thẳng dậy: “Ăn gì?” Cô đang định trả lời thì thấy xe của Kính Thiếu Khanh đang từ từ chạy qua, anh đang quan sát cô…

“Gì cũng được.” Cô khó chịu thu tầm mắt lại.

Triển Trì cũng nhìn thấy Kính Thiếu Khanh, đưa tay ra vuốt nhẹ vào chóp mũi cô: “Vậy thì anh làm chủ, anh hy vọng em vẫn còn thích những món trước đây em thích ăn, đã đến lúc kiểm tra trí nhớ của anh rồi.” Mục trạch, Ôn Ngôn nóng đến nỗi buồn bực trên ghế sô pha khiến mẹ Lưu lo lắng cho thân thẻ cô, điều hòa không được bật đến nhiệt độ như mong đợi, mặc dù trời không nóng như ngoài trời nhưng cô vẫn thấy nóng đến đổ mồ hôi, buổi sáng cô đã tắm hai lần rồi.

Cô không thể không phản đối lần thứ N: “Má Lưu! Con đang nóng, má có thể hạ điều hoà xuống được không a2″ Mẹ Lưu ló đầu ra khỏi bếp: “Không thể! Nhẫn nhịn một vài ngày là ổn rồi, đợi một tháng, con có thể hạ xuống thấp như con muốn! Nằm xuống di chuyển ít hơn một chút là được rồi, má đâu có thấy nóng!” Cô không thể chịu đựng được nữa, Bánh Trôi còn đang cọ vào người cô, đám lông rậm rạp trên con mèo khiến côcảm thấy không được thoải mái lắm: “Nếu mày còn cọ tao nữa, tao sẽ cạo lông mày!” Bánh Trôi nói “meo meo”, vẫn hạnh phúc cọ cọ cô. Cô lập tức đưa ra quyết định đến phòng làm việc của Mục Đình Sâm để dùng máy điều hòa, anh còn sợ nóng hơn cô, nhiệt độ điều hòa trong phòng làm việc của anh luôn rất thấp.
Bình Luận (0)
Comment