*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn đám trẻ líu rít, Ôn Ngôn nhịn không được mà bật cười: “Không ngờ anh được bọn trẻ yêu thích như vậy, tôi còn tưởng là bọn chúng sẽ sợ anh chứ.” Hôm nay Mục Đình Sâm không mặc tây trang, mà lại mặc một bộ đồ thể thao trăng, so với bình thường giản dị và nhẹ nhàng hơn. Anh cúi xuống ôm một bé gái 4 tuổi, bảo Trần Nặc lấy đồ trong cốp xe ra.
Bọn trẻ dường như biết được trong cốp xe có gì, bọn chúng lại thích thú hô lớn: “Chú Mục lại mang sách và đồ chơi đến cho bọn con sao! Còn có đồ ăn vặt! Bọn con ngày ngày đều mong chú đến, dì nói lần trước chú mới đến còn chưa được 1 tháng, sẽ không nhanh như vậy đến đây lần nữa, bọn con không tin, nhưng chú thật sự đến nữa rồi.”
Ôn Ngôn đưa tay quạt gió, vẫn còn quá nóng, nhưng trong tình huống này, cô cũng không cảm thấy khó chịu, nụ cười ngây ngô trên gương mặt trẻ con như có sức lây lan, ngọt ngào đến nao lòng: “Anh biết không? Khi còn bé, tôi nhìn thấy anh cười với người khác, tôi cũng hi vọng anh cười với tôi, nhưng anh lại luôn đối xử lạnh nhạt với tôi. ” Anh đột nhiên nói ra một câu mà trước giờ anh sẽ không bao giờ nói: “Chửi là yêu, mắng là thương. Hơn nữa tôi cũng không đánh em, mắng em, chỉ là hơi hung dữ một chút thôi.” Cô cần thận nghe kĩ những gì anh nói, anh muốn nói là việc anh đối xử với cô khác với những người khác không phải là chuyện gì xấu sao? Càng đặt biệt sẽ càng đối xử khác nhau?
Viện trưởng biết tin Mục Đình Sâm sẽ đến, bế một đứa trẻ một tuổi còn chưa biết đi ra ngoài: “Mục tiên sinh, ngài đến cũng không nói trước một tiếng, chúng tôi sẽ tiếp đón ngài chu đáo, trời nóng thế này, để ngài phải vắt vả đi một chuyến rồi.” Viện trưởng là một bác tuổi trung niên nhìn rất hòa nhã, lần đầu gặp đã cảm thấy rất thân thiết.
Mục Đình Sâm cười hiền một tiếng: “Không cần thiết mỗi lần cháu đến đều tiếp đãi lớn như vậy, cháu muốn đến lúc nào thì cháu đến, mang thêm cho bọn trẻ một ít đồ dùng cần thiết.” Cái nắng như thiêu đốt khiến người ta không thể mở mắt, viện trưởng nheo mắt, một tay ôm một tay che mặt đứa trẻ: “Chúng ta vào nhà đi? Gió điều hòa sẽ dễ chịu hơn.”
Mục Đình Sâm cũng không từ chối, cùng với Ôn Ngôn vào phòng nghỉ. Ở đây điều hòa được lắp khá đầy đủ, hoàn cảnh cũng xem như tương đối thỏa mái, điều này khiến Ôn Ngôn ngạc nhiên. Trong ấn tượng của cô, đa số cô nhi viện đều không quá tốt, có thể biến cô nhi viện thành thiên đường cũng được xem như một loại bản lĩnh.
“Mục tiên sinh, vị này là…” Viện trưởng chưa từng gặp Ôn Ngôn, rót trà thuận tiện hỏi một câu.
Nhìn đám nhỏ, trong lòng Ôn Ngôn không biết là có tư vị gì, cô cố găng như vậy cũng không thể giữ được con ruột của mình, nhưng lại có người nhẫn tâm mà vứt bỏ thân sinh cốt nhục của mình: “Viện trưởng, đứa trẻ này chưa được một tuổi nhỉ? Nhỏ như vậy…”
Trong mắt viện trưởng ngập tràn đầy đau lòng: “Đúng rồi, chưa được một tuổi, mới được chín tháng, còn chưa biết đi nữa.” Củ cải nhỏ lắc lắc đầu dùng đôi mắt đen nháy nhìn Ôn Ngôn rồi lại nhìn Mục Đình Sâm, không sợ người lạ chút nào, trên gò má non nớt có hai vết ửng hồng, có thể thấy bọn trẻ được nuôi dạy khá tốt, đến cả tay nhỏ cũng múp như củ sen, rất dễ được yêu thích.
Ôn Nhan đột nhiên nghĩ đến Mục Đình Sâm từng đề nghị nhận nuôi một đứa trẻ, nói thật lòng, cô cũng đã động tâm, nhưng lại bị lý trí đè xuống.
Viện trưởng có chút khó khăn: “Bọn trẻ ở đây rất nhiều, tiền sinh hoạt, học phí đã không phải một số tiền nhỏ rồi, lại xây một khu vực hoạt động, không gian còn rộng, phải tốn bao nhiêu tiền đây? Tiền ở đâu ra đây.” Ngón tay Mục Đình Sâm miết nhẹ vào má đứa trẻ ở trong lòng: “Tiền cháu sẽ trả, yên tâm xây dựng là được rồi.” Viện trưởng đỏ mắt: “Mục tiên sinh… Ngài thật sự đã giúp đám trẻ này quá nhiều rồi, tôi không biết cảm ơn ngài thế nào mới phải nữa.”