Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 26

Ôn Ngôn nói: “Không có, tôi đi trước đây.”

Cô vừa quay người, một chiếc bút máy bay lướt qua tai cô, đập thẳng vào cửa phòng làm việc, mực đen từ trong bút máy chảy xuống thềm nhà.

Đập đồ có nghĩa là anh rất tức giận, cô không dám cử động, cơ thể khẽ run lên. Cô muốn khống chế sự sợ hãi mà cô đối với anh, nhưng cô không thể làm được…

“Cút lại đây!” Giọng nói của Mục Đình Sâm mang theo sự tức giận, với cô đó chính là điềm báo chí mạng.

Ôn Ngôn do sự, nhưng chỉ trong hai giây, cô quay người đi đến bên cạnh anh, hai tay nắm chặt lấy mép áo, dè dặt nhìn anh.

Mục Đình Sâm kéo cô vào lòng, cánh tay ôm lấy eo cô hơi dùng sức, không cho cô cử động, giọng nói lạnh thấu xương tủy: “Cô gọi tôi là gì? Phân biết rõ ràng như vậy sao, vậy ở nhà cô cũng có nên thay đổi xưng hô không?”

Vừa nghĩ đến chuyện đó cô thà đứng bên ngoài phòng làm việc hai tiếng đồng hồ cũng không muốn bước vào gặp anh, anh lại càng tức giận hơn.

Ôn Ngôn cuối cùng cũng hiểu tại sao anh lại tức giận: “Tôi… tôi chỉ sợ anh cảm thấy tôi không phân biệt rõ chuyện công và chuyện tư.”

Mục Đình Sâm dựa cằm trên vai cô, âm thanh vô cùng mê mị vang bên tai cô:

“Vậy sao? Vậy cô đứng bên ngoài hai tiếng đồng hồ, cũng là sợ tôi thấy cô không phân biệt rõ chuyện công và chuyện tư?”

Cô thấy chột dạ khi bị vạch trần: “Tôi… không phải… tôi chỉ sợ anh đang bận, không muốn làm phiền anh…”

“Tôi có bận hay không, cô còn không biết sao?” Lời anh nói có ngụ ý, anh tất nhiên biết cô đã gặp phải người phụ nữ đến tìm anh.

Ôn Ngôn nghẹn lời, cô không biết phải trả lời thế nào nên đành cụp mắt xuống không nói nữa.

Mục Đình Sâm nhíu mày, anh ghét bộ dạng trầm mặc của cô: “Thôi đi, cô đi đi, tôi sẽ xem tài liệu. Tối nay tôi sẽ về ăn cơm.

Ôn Ngôn như có được đại xá, lập tức rời khỏi người anh, như chạy trốn thoát ra khỏi cao ốc đó.

Chỉ là cô không hiểu, hôm nay sao anh lại đột nhiên muốn về nhà ăn cơm, còn nói với cô chứ? Lễ nào không phải đi tìm người phụ nữ kia sao?

Nghĩ đến người phụ nữ đó, Ôn Ngôn lại bắt đầu thấy bực tức.

Chờ đợi đến thời gian tan làm, người trong công ty lần lượt ra về, cô chậm rãi thu dọn đồ đặc, vừa đứng lên, Trần Hâm tiến lại: “Ôn Ngôn, có nễ mặt đi ăn cơm cùng tôi không?”

Cô dứt khoát lắc đầu: “Không đâu, tôi phải về nhà.”

Trần Hâm. không từ bỏ hy vọng, kéo lấy cánh tay cô, rất kiên quyết: “Cô đã từ chối tôi bao nhiêu lần rồi! Còn từ chối nữa thì quá đáng quá rồi đấy. Cho dù không nói đến chuyện tình cảm cá nhân, tôi là cấp trên của cô, mời cô ăn cơm thì không có vấn đề gì chứ?

Cô nhìn Trần Hâm máy giây, anh ta còn trẻ, dáng vẻ cũng anh tuần, nhưng không phải hình mẫu mà cô thích, cô không nghĩ ngợi lung tung nữa, dứt khoát nói thẳng thừng: “Tôi đã kết hôn rồi.”

Trần Hâm hoàn toàn không tin, gương mặt tràn trề tự tin: “Ha ha… vì trốn tránh tôi, cô có thể tùy tiện nói ra bất kỳ lời nói sao? Cô chỉ vừa đến công ty trải qua thời gian thực tập, cô gái chỉ mới hai mươi như cô, khả năng đã kết hôn chỉ là con số không, hơn nữa, trong đơn xin việc vào công ty cô cũng điền là độc thân!”

Cô hát tay Trần Hâm ra, giọng nói kiên quyết: “Trưởng phòng Trần, anh đừng như vậy, nếu như đơn xin việc điền độc thân, nếu cần thiết phiền anh giúp tôi sửa lại, tôi thực sự phải về rồi!”

Người vẫn chưa ra về ở xung quanh quay lại nhìn, gương mặt Trần Hâm cứng đờ: “Cô…! Được, rồi sẽ có một ngày, cô sẽ phải cầu xin tôi!”

Ôn Ngôn không ở lại lâu, lập tức rời khỏi công ty, trong lòng bực bội. Cô chỉ muốn bình yên đi làm, không muốn gây chuyện cũng không muốn chọc vào ai.

Cô vừa bước ra ngoài, Trần Hâm cũng đi thang máy xuống.

Thang máy dừng ở tầng bảy, khí thế bức người làm cho Trần Hâm phải ngước đầu lên nhìn người đàn ông bước vào thang máy, đồng thời, anh ta cũng vô thức dịch vào trong góc.

Cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, người đàn ông đột nhiên nhắc chân đạp vào bụng Trần Hâm, giọng nói mang theo vẻ không nóng không lạnh nhưng lại mang theo uy lực đáng sợ: “Người không nên đụng vào, thì đừng đụng!”

Trần Hâm bị đạp rất mạnh, ôm lấy bụng quy xuống đất, khó hiểu: “Anh là ai…2” “Chồng của Ôn Ngôn!”

Nhà họ Mục, khi Ôn Ngôn bước vào phòng khách tầng một, phản ứng đầu tiên chính là xem Mục Đình Sâm đã trở về hay chưa.

Má Lưu nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, đột nhiên cười nói: “Thiếu gia vẫn chưa về!”

Cô thở phào nhẹ nhõm: “Anh ấy nói tối hôm nay sẽ trở về ăn cơm…” Theo lý mà nói anh nên về nhà sớm hơn cô.

Khi cô tắm xong, Mục Đình Sâm đã ngồi ở nhà ăn, tóc anh hơi ướt, đã thay bộ đồ ở nhà, rõ ràng là vừa tắm xong, đây chính là thói quen sau khi anh về nhà.

Cô đi đến đối diện anh ngồi xuống, cầm đũa lên yên lặng ăn cơm, vừa gắp thức ăn lên bỏ miệng, điện thoại của anh đột nhiên kêu lên.

Mục Đình Sâm cầm điện thoại lên nhìn, không nhận máy mà tiện tay tắt luôn máy, điều này khiến cho Ôn Ngôn có chút ngạc nhiên, anh rất ít khi có những hành động như vậy.

Đợi ăn xong, cô hỏi dò: “Tôi giúp anh sấy khô tóc nhé?”

Anh không từ chối, đứng lên đi lên tầng. Ôn Ngôn yên tâm phần nào, đi sát theo sau, đợi anh ngồi xuống cửa số sát đất, cô lấy máy sấy từ trong nhà tắm ra đứng sau người anh.

Ngón tay chạm vào mái tóc anh ấy, cô có chút bất ngờ, thì ra tóc đàn ông cũng có thể mềm mượt như vậy… Đây là lần đầu tiên, cô gần gũi anh một cách thoải mái như vậy.

“Tuần sau Trần Mộng Dao sẽ về, Thẩm Giới không về được, cô không cần ân cần như vậy.”

Động tác trên tay Ôn Ngôn cứng đờ, anh cho rằng, cô cố ý lấy lòng anh sao? Là má Lưu từ nhỏ đã nói với cô, gội đầu xong phải nhanh chóng sấy khô, đặc biệt là vào mùa đông, rất dễ bị ốm, còn sẽ đau đầu, cô chỉ đơn giản là quan tâm anh.

“Ò.” Cô đáp lại, che giấu đi cảm xúc trong lòng, tiếp tục sấy tóc cho anh.

Sau một lúc im lặng, Mục Đình Sâm đột nhiên hất tay cô vào chiếc máy sấy rơi xuống thềm nhà, đứng lên lạnh lùng nhìn cô: “Tôi nói gì cô không nghe thấy sao? Bất luận cô làm gì, Thẫm Giới sẽ không trở về! Cả đời này Thẩm Giới đừng hòng trở về Đề Đôi”

Ôn Ngôn cúi xuống nhặt máy sấy lên, cắn môi nói: “Khi nào thì chúng ta làm thủ tục ly hôn? Tranh chấp ba năm trước đã qua cả rôi…”

Mục Đình Sâm hiện lên sự nguy hiểm: “Ly hôn? Cô cho rằng, tôi kết hôn với cô chỉ về làm yên ôn chuyện ba năm trước sao? Hừ… tôi đã nói rồi, cả đời này, cô đừng hòng chạy thoát khỏi cuộc hôn nhân này, những tội lỗi cô phải chuộc chỉ vừa mới bắt đầu!”

Cô đờ người, cúi đầu khẽ nói: “Anh làm vậy để báo thù sao? Trói buộc cùng tôi, mỗi ngày mở mắt ra lại phải đối diện với con gái của kẻ thù… anh đang báo thù tôi, hay đang báo thù chính mình? Hà tất gì phải làm khó mình vậy chứ? Anh báo thù thế nào tôi cũng đều sẽ chấp nhận, nhưng anh không cần phải để mình chịu thiệt như vậy, tôi sẽ dốc hết sức để trả… được không?”

Anh cười lạnh: “Hừ, tất cả mà cô nói là chỉ điều gì? Cô có gì chứ? Cô không có gì cả, có nghĩa là… cô không hề có giá trị gì với tôi hết!”

Ôn Ngôn đến thở cũng cảm thấy khó khăn, cô đột nhiên nhận ra, cô muốn kết thúc hoàn cảnh lúc này là điều quá xa xỉ, anh nhất định sẽ bắt cô trả nợ cả đời, cô cũng không có quyền được lựa chọn…

“Tôi đến phòng khách ngủ.” Đây chính là tính tình quật cường của cô.

“Cô cứ thử bước thêm một bước nữa xem.” Cả người anh tỏa ra hơi thở lạnh giá, giống như gió lạnh bên ngoài đánh thẳng vào ngực cô.

Cô dừng lại, yên lặng, đợi anh sẽ làm gì.

Im lặng một hồi, bờ môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: “Cô muốn bỏ đi như vậy sao? Được, vậy tôi giúp cô! Có điều…”

Nói đến đây, anh dừng lại, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn vào bụng cô.
Bình Luận (0)
Comment