Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 274

Ôn Ngôn có chút bất đắc dĩ nói: “Ý của tôi không phải là như vậy, tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi. Phòng làm việc của cô vẫn luôn ở đây sao?"

Ngải Lệ gật đầu cười: “Tầng này khá yên tĩnh, văn phòng làm việc của tôi ở đâu cũng không quan trọng. Mục tổng là người rất tốt, ngài ấy không thích có người bên cạnh khi làm việc mà tôi phải thời thời khắc khắc chuẩn bị giúp ngài ấy làm việc vì vậy tôi chỉ có thể đợi ở chỗ này."

Cô không hiểu việc Ngải Lệ nói Mục Đình Sâm là người rất tốt là có ý gì, rõ ràng trong lời nói thì anh là một người rất hà khắc: “Vậy tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu? Làm thư ký cho anh ấy chắc hẳn là rất mệt mỏi."

Vấn đề về tiền lương thì dù là ở đâu cũng là một chủ đề kiêng kị nhưng Ôn Ngôn hỏi thì Ngải Lệ cũng thành thật trả lời, không giấu giếm: "Cơ bản là ba vạn, cuối năm còn có thưởng, cũng không quá mệt mỏi."

Nghe được con số này, Ôn Ngôn cảm thấy Ngải Lệ cũng không bị khắc nghiệt quả, hóa ra lương thư ký so với tiền lương của một nhà thiết kế như cô còn cao hơn, nhưng nói về ngành nghệ thì ngành nào cũng có chuyện gia, giá trị của một nhà thiết kế hàng đầu, cô không dám nghĩ đến.

Trong văn phòng, Kinh Thiếu Khanh do dự một lát mới lên tiếng: “Đình Sâm, Triển Trì đang để mắt tới tôi.”

Mục Đình Sâm không khỏi kinh ngạc hỏi: “Gây phiền phức cho cậu sao?"

Kinh Thiếu Khanh gật gật đầu nói: "Nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì không phải là biện pháp, đây chính là đang đẩy Trần Mộng Dao vào hố lửa, chúng ta phải nghĩ ra cách giải quyết càng sớm càng tốt. Nếu chúng ta không biết gì thì không sao nhưng chúng ta lại biết tất cả, hết lần này đến lần khác giấu giếm Trần Mộng Dao thì có phải có hơi quá đáng không? Hơn nữa, cán cân giữa cậu và Triển Tri cũng chỉ là tạm thời, sớm muộn gì thì cũng bị phá vỡ, đến lúc đó cậu ta sẽ không chút do dự nói tất cả chân tưởng cho Ôn Ngôn, cuối cùng hậu quả vẫn không thay đổi."

Mục Đình Sâm có chút bực bội kéo cà vạt: “Những gì cậu nói tôi đều biết nhưng nếu phải chọn một trong hai thì tôi chỉ có thể bảo toàn Ôn Ngôn, không còn cách nào khác. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhân từ như vậy, cậu cũng hiểu mà. Tôi sẽ không cảm thấy áy náy khi làm điều này với Trần Mộng Dao, chúng ta chỉ là người biết chuyện, còn nói chuyện này ra hay không là quyền lợi của chúng ta, con đường kết nối với Trần Mộng Dao là Ôn Ngôn chứ không phải là chúng ta. Cậu cảm thấy như vậy là tàn nhẫn sao? Thiếu Khanh, đừng giấu giếm tôi!"

Kính Thiếu Khanh giật mình, chợt nở nụ cười: “Cậu nói đùa gì vậy? Đừng nói chuyện âm dương quái khí như vậy với tôi, tôi chỉ là cảm thấy... Trần Mộng Dao là cô gái tốt, làm như vậy thì không công bằng với cô ấy mà thôi, cậu đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa, cô ấy cũng không muốn kết hôn nhanh như vậy với Triển Trì mà kết quả tốt nhất đối với cậu là cô ấy phải nhanh chóng kết hôn với Triển Tri, thì sự cân bằng giữa cậu và Trần Trì mới duy trì được lâu hơn, nhưng không thể loại trừ khả năng cô ấy muốn rời khỏi Triển Trì đúng không, đây là điều mà cậu không khống chế được. Vì vậy tốt nhất là cậu nên suy nghĩ thêm những biện pháp khác, tôi biết chuyện này có chút khó.

Mục Đình Sâm trầm tư một lát, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lùng nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ biện pháp, không thể ngồi chờ chết được, chỉ là có chút phiền phức, cho tôi một chút thời gian nữa."

Trên bãi cát đầy nắng, dưới ngày hè chói chang, có rất nhiều người đến đây du lịch, có thể thấy phụ nữ mặc bikini và nam nhân mặc quần bơi ở khắp nơi.

Trần Mộng Dao mặc áo tắm nằm trên ghế dài dưới mái che nắng, uống nước trái cây ướp lạnh, dưới tầm nhìn của kính râm, mọi thứ đều trở nên ôn hòa. Triển Trì ở bên cạnh thả lỏng nhìn đám người nhốn nháo ở đằng xa, mở chủ để thăm dò: "Dao Dao, anh muốn em cân nhắc lại một chút.”

Vừa nhắc tới vấn đề này, Trần Mộng Dao vô thức khẩn trương nói: “Em biết anh là em trai của Mục Đình Sâm còn em với Tiểu Ngôn lại có quan hệ rất tốt, chúng ta đã ở bên nhau ba năm, dù nhịn thế nào đi nữa thì việc chúng ta kết hôn là lựa chọn tốt nhất, tất cả đều thuận lý thành chương thế nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng chúng ta bây giờ khác với trước đây? Em cảm thấy không còn cảm giác với anh như trước, đối với em, anh cũng không còn giống như trước kia."

Dưới kính râm, đôi mắt Triển Trì thoáng hiện ra một tia không kiên nhẫn, anh ta cố gắng nhìn xuống nói: “Chỗ nào không giống? Phụ nữ các em đều nhìn vấn đề phức tạp như vậy."

Cô nhàn nhạt thở dài: “Lúc trước, em đã từng liều lĩnh thích anh, nhưng cuối cùng lại không đạt được kết quả tốt nhất, anh khiến em cảm thấy tuyệt vọng. Dù lý do là gì, dù lời giải thích của anh đưa ra có đúng hay không thì việc chúng ta chia tay là sự thật. Lúc chia tay anh không hỏi em là em có muốn hay không, một chút dịu dàng cũng không dành cho em, luôn tỏ ra lạnh lùng. Thành thật mà nói khi anh đột nhiên muốn quay lại thì em rất kinh ngạc, điều này chính là không giống anh."

"Em đã cẩn thận nhớ lại hình ảnh lúc chia tay, trong mắt anh chưa từng xuất hiện nỗi khổ tâm vị bất đắc dĩ phải làm vậy, cũng không có khổ sở, vì vậy em không biết có nên tin tưởng anh nữa không. Em đáp ứng quay lại với anh chẳng qua là vì sự dịu dàng của anh bây giờ chính là điều mà em mong đợi trước kia, em cảm thấy còn thích anh nên muốn thử một lần nữa nhưng anh làm gấp như vậy, em thật sự không muốn kết hôn sớm như vậy, em cảm thấy mình có một chút không hiểu rõ anh, em cần thời gian suy nghĩ."
Bình Luận (0)
Comment