Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 315

Ôn Ngôn cẩn thận cân nhắc những đánh giá không tốt, một lúc sau, nhìn ra vấn đề: "Không đúng, đây là một đánh giá xấu ác ý, phần lớn mặc dù là đánh giá đồ của chúng ta có vấn đề, hoặc ăn không ngon, nhưng đây là phàn nàn về vấn đề vệ sinh trong cửa hàng của chúng ta, cụ thể là nhà bếp bẩn thỉu và lộn xộn, không phải là nhân viên trong nội bộ thì không thể nhìn thấy những việc này, điều này rất kỳ lạ... Rõ ràng mỗi ngày là An Nhã đều dọn dẹp nhà bếp rất sạch sẽ, khử trùng cốc chén và đồ dùng, đây không phải là vu khổng đơn giản, bình luận này đang nhắm vào chúng ta."

Trần Mộng Dao trợn tròn mắt: "Mình nghĩ là Bạch Tiểu Khả làm! Cậu nhìn này, lần đầu tiên đánh giá tồi tệ này là ngày Bạch Tiểu Khả nghỉ việc, sau này gần như mỗi ngày sẽ có vài lượt đánh giá xấu, ổn định 3 đến 6 đánh giá, e rằng đây là Bạch Tiểu Khả đã huy động những người xung quanh cùng trò quỷ, thật quá đáng!

Dù trước mắt đánh giá tích cực vẫn chiếm 90% nhưng về lậu dài, ít nhiều vẫn ảnh đến tiệm, Ôn Ngôn ngẫm nghĩ một hồi, nhân danh cửa hàng phản hồi lại phía dưới những đánh giá xấu: “Dụng ý đánh giá tiêu cực không có ý nghĩ gì, để dành thời gian cho những trò xấu như thế này, tốt hơn hết bạn nên nghĩ cách trở thành một người tốt."

Cô đã tận lực không chỉ mặt gọi tên Bạch Tiểu Khả, vì không loại trừ khả năng không phải là Bạch Tiểu Khả đã để lại những đánh giá không tốt, phản hồi xong mọi đánh giá tiêu cực đều có thể liên quan đến Bạch Tiểu Khả, cô lấy điện thoại của Trần Mộng Dao chờ một hồi, quả nhiên, 20 phút sau, Bạch Tiểu Khả gửi đến một tin nhắn: Tôi chỉ muốn don sạch cửa hàng lừa gạc của các cô! Khi thuê người tiền công cao, làm không lâu thì sa thải những người khác dưới nhiều lý do khác nhau, không trả lương như thường lệ, không phải là một cửa hàng lừa gạc sao? Chỉ cần tôi còn sống, ngày nào tôi cũng mua đồ của của hàng cô, mỗi ngày đều đánh giá tiêu cực! Một chút tiền này tôi có thể chỉ được!"

Trần Mộng Dao tức giận đến mức vừa gõ vừa trả lời tức giận, trong miệng vẫn không quên suy nghĩ linh tinh: "Đồ chó này! Bà đây vất vả mở tiệm, làm sao can tâm để thứ rác rưởi làm bẩn thỉu làm hôi hám như thế này? Có năng lực trước mặt tôi mà mắng, sau lưng ngáng chân thì tính là cái gì!

Ôn Ngôn bình tĩnh hơn Trần Mộng Dao nhiều: "Được rồi, bây giờ cậu với cô ta cãi nhau cũng không có ý nghĩa gì. Bạch Tiểu Khả rất thù dai. Mình nghĩ lần đánh giá tiêu cực gần đây nhất là trước khi cửa hàng của chúng ta đóng của ngày hôm qua, từ khi Bạch Tiểu Khả cô ta rời đi mỗi ngày đều đặt hàng mang đi, để lại những đánh giá không tốt. Chúng ta cứ xem như là chưa nhìn thấy, cũng không trả lời, cô ta chắc chắn dành phần lớn thời gian sẽ chủ ý đến việc chúng ta có phản hồi hay không, quả nhiên, mình mới trả lời không lâu sau thì cô ta gửi lại tin nhắn rồi, một người như vậy, trước khi cô ta hết giận thì sẽ không kết thúc trước."

Gửi xong tin nhắn, Trần Mộng Dao ngửa đầu nhìn Ôn Ngôn than thở: "Mình biết là phân tích của cậu là đúng, nhưng có ich lợi gì? Tuỳ ý để cô ta làm như vậy sao? Thời gian trôi qua, những đánh giá xấu chắc chắn sẽ nhiều hơn những đánh giá tốt, vậy việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều. "



Ôn Ngôn lắc đầu: "Thực tế mùa hè nóng nực và mùa đông lạnh giá hầu hết mọi người đều không muốn di chuyển vì sợ lạnh hoặc nóng, đơn hàng mang đi vẫn rất nhiều, đợi sau khi mở lại, mỗi đơn hàng mang đi chúng ta sẽ đặt một tấm thiệp nhở vào bên trong, hướng dẫn để lại bình luận tốt sẽ tặng quà, quà trực tiếp nhận tùy vào thiệp đi kèm, mình tin có người sẽ vui mừng suy cho cũng chúng ta sẽ có rất nhiều khách quay lai.

"Cậu nghĩ rằng, mình mỗi ngày đều thử làm món đồ ngọt mới, không có lên thực đơn chính thức, không thể lấy để bán chúng, bỏ đi thì rất tiếc, chúng ta tự mình ăn cũng không hết, nếu chúng ta mang đi tặng thì tốt quá còn gì, một hòn đá ném hai con chim, cứ như vậy, đánh giá tốt sẽ như nước thuỷ triều, mình không tin rằng người như Bạch Tiểu Khả có thể huy động hàng vạn người chống lại chúng ta. Nhận ra thực tế, cô ta sẽ dừng lại,

Trần Mộng Dao già mồm ôm Ôn Ngôn lẩm bẩm: "Quả nhiên việc động não vẫn là để cậu làm, trước đây mình nghĩ mỗi ngày cậu làm ra món bảnh ngọt mà không bán lại ăn không hết, phần lớn đều đều tặng cho hàng xóm gần đó và công nhân vệ sinh, vứt bỏ đi quá nhiều, quá đáng tiếc, bây giờ trở thành quà tặng thì tốt hơn rồi. Cậu nói là tiệm của chúng ta trước đây có rất nhiều đơn đặt hàng, đánh giá không nhiều. Sao những người đó lười biếng như vậy chứ? Ăn ngon hay không cũng không nói một lời. Nếu như mỗi người đều đánh giá một cái, vậy khẳng định khen ngợi như nước thuỷ triều, não của cậu là bị ảnh hưởng bởi Mục Đình Sâm phải không?

Ôn Ngôn giả vờ giận tái mặt đẩy cậu ấy ra: "Chúng ta đến chỗ này đây là lần thứ 108 cậu nhắc đến anh ấy trước mặt mình, trước đây không thấy trên miệng cậu nhắc đến anh ấy. Từ khi tới đây hình như cậu chống đối mình đúng không, động một chút lại nhắc đến, có ý gì? Muốn mất đi khuê mật như mình sao?"

Trần Mộng Dao làm động tác im lặng: "Mình sẽ không nhắc tới nữa, tuyệt đối không nhắc nữa... Nếu như lát nữa Kính Thiếu Khanh nói như thế này, cậu liền tát anh ấy!" Kính Thiếu Khanh từ trong bếp thò đầu ra: "Cái gì? Ai định đánh tôi?"

Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao nhìn nhau và mỉm cười: "Anh làm Cơm của anh đi!"

Buổi trưa, Kính Thiếu Khanh bung một bàn đầy thức ăn lên bàn, bình thường Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao đều bận ở trong tiệm, chỉ có buổi tối mới về nhà nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên lâu như vậy gia đình nhỏ này có mùi vị ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment