Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 339

Lúc ở bàn kính rượu với Kính Thiếu Khanh, đơn giản cô chỉ muốn nói vài câu với anh và không muốn tiếp tục nhìn thấy cảnh thân mật giữa Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh. Thể nhưng cô không ngờ rằng sẽ dẫn đến tình huống như bây giờ... Kính Thiếu Khanh tới cửa tiệm tìm Trần Mộng Dao từ sáng nhưng cô không ở đấy, sau khi cô giúp An Nhã giao hàng xong, trở về mới nghe được Lam Tương bọn họ nói rằng Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao mà đeo tạp dề xuống bếp làm bánh. Lúc ấy trong lòng cô không biết là tư vị gi, chỉ sợ rằng cô vẫn chưa thể buông xuống tình cảm bảy năm ấy.

Cô đợi đến khi phục hồi lại tinh thần mới nhắn tin qua cho Kính Thiếu Khanh: "Ôn Ngôn đã phát hiện ra, vừa tìm tôi nói chuyện."

Kinh Thiếu Khanh đang ở bên Trần Mộng Dao, mặt anh hơi biến sắc sau khi nhận được đoạn tin nhắn này: "Cô không có nói gì bậy bạ đó chứ?"

Lê Thuần nhìn dòng chữ tin nhắn trong máy, cô cười chua chát: "Chuyện giữa hai chúng ta tôi đã nói hết rồi, Tôi không muốn nói dối. Anh xem thử nên giải quyết như thế nào đi, tối nay tôi sẽ thu dọn rồi về Bắc Kinh."

Kính Thiếu Khanh không trả lời tin nhắn nữa. Anh có chút hối hận vì đã giới thiệu Lê Thuần cho Mục Đình Sâm trong việc tiếp cận Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao.

Trần Mộng Dao đang ở một bên ăn thịt nướng, cô phát hiện sắc mặt anh không tốt lắm liền hỏi: "Sao vậy? Ai gửi tin nhắn tới vậy?"

Kính Thiếu Khanh nhanh chóng bỏ dien thoại vào trong túi: "Không có gì, chỉ là công việc gặp phải chút chuyện... Có thể bây anh phải đi xử lý một chút. Hay là ngày mai chúng ta đừng đi dạo nữa, cử về khách sạn trước nhé?"

Trần Mộng Dao suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là anh cứ về khách sạn xử lý trước đi, em về nhà trước. Em ở kế bên nhìn anh làm việc cũng chán lắm, thà về nhà ngủ một chút."

Kinh Thiếu Khanh thầm nghĩ không thể để cô về nhà. Lỡ như Ôn Ngôn nói hết cho cô biết thì mọi chuyện sẽ càng khó xử hơn nữa. Nghĩ tới đây, anh liên lộ ra vẻ mặt không vui: "Cái gì mà thà về ngủ chứ? Anh từ đường phố xa xôi tới tận đây, em bên anh một chút cũng không được sao? Anh rất nhanh sẽ xử lý xong công việc thôi."

Trần Mộng Dao không chịu được dáng vẻ này của anh, cuối cùng cô vẫn gật đầu bảo: "Được rồi, em sẽ mua một ít đồ ăn nhẹ. Anh cứ làm việc còn em thì ăn, như vậy thì bớt nhàm chán hơn."

Sau khi Ôn Ngôn về tới tiểu khu, cô vẫn chưa liên hệ Mục Đình Sâm ngay. Cô rời khỏi Mục trạch bấy lâu nay nhưng vẫn chưa từng liên lạc với anh, giờ bỗng nhiên liên hệ lại vẫn có chút áp lực. Cuối cùng, cô vẫn lướt đến dãy số điện thoại không thể nào quen thuộc hơn kia, gửi một tin nhắn: "Đem người của anh rút về, tôi không cần."

Cô không nhắc đến chuyện của Lê Thuần và Kính Thiếu Khanh. Nói đi nói lại thì chỉ vì cô lo lắng rằng Trần Mộng Dao chịu không được chuyện này, vẫn nên giao cho Kính Thiếu Khanh tự đi giải quyết chứ không phải cô. Cô chỉ cần giải quyết chuyện của mình là được.

Mục Định Sâm nhìn thấy dòng tin nhắn của Ôn Ngôn, anh đọc đi đọc lại tin nhắn vô số lần. Tâm trang anh trở nên phức tạp... Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên lạc anh kể từ khi rời đi...

Anh không trả lời lại tin nhắn hay nói đúng hơn là không biết nên trả lời như thế nào. Anh gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh nhưng bị ngắt máy, tiếp đó lại nhận được tin nhắn từ Kính Thiếu Khanh: Đừng gọi điện, Dao Dao đang ở cạnh tôi. Ôn Ngôn tìm cậu đúng chứ? Chuyện cậu thuê Lê Thuần làm vệ sĩ đã bị cô ấy phát hiện rồi, bao gồm cả chuyện giữa tôi và Lê Thuần. Không hiểu nổi sao tôi lại chọn Lê Thuần tiếp cận Ôn Ngôn nữa. Người phụ nữ của cậu cũng giống cậu quá đi, nhanh như vậy đã bị lộ làm cho tôi hoàn toàn bị động. Trước sau gì Trần Mộng Dao cũng sẽ biết chuyện, lúc đó tôi phải giải thích như thế nào đây? Bây giờ trong đầu tôi rất loạn, cậu đừng tìm tôi mà giáo huấn nữa."



Mục Đình Sâm suy nghĩ một lúc rồi phản hồi: "Chuyện của tôi, tôi sẽ sắp xếp, cậu cứ xử lý chuyện của cậu.”

Sau khi đọc tin nhắn, Kính Thiếu Khanh hít vào một hơi sâu rồi đi tới bên cạnh Trần Mộng Dao: "Dao Dao... anh có chuyện muốn nói với em..."

Trần Mộng Dao đang ăn xiên nướng nên không mấy để tâm tới anh, chỉ đại khái trả lời: "Ừ anh nói đi, nói đi...

Anh lấy khăn giấy giúp cô lau lau khóe miệng: "Em nghiêm túc một chút có được không? Anh nói xong em không được giận anh đâu nhé."

Cô tắt điện thoại, nghiêm túc ngồi xuống nhìn anh: "Được, anh nói đi."

Nhìn thấy cô nghiêm túc làm theo, anh lại không nói ra miệng được. Anh thấy vẫn nên tranh thủ nói ra lúc cô đang lơ đãng thì tốt hơn: "Em cứ tiếp tục ăn đi, em nghiêm túc như vậy anh lại nói không..."

Trần Mộng Dao đảo mắt nhìn anh một cái, tiếp tục công

chuyện của mình: "Thật nhiều chuyện mà, mau nói đi."

Anh hít thở vài lần mới dám bắt đầu dò hỏi: "Lê Thuần... và anh đã sớm quen biết nhau, cô ta được Mục Đình Sâm thuê đến để bảo vệ cho Ôn Ngôn."

Trần Mộng Dao cứng người, cô quay qua nhìn anh với mắt mở to: "Anh... anh nói Lễ Thuần là vệ sĩ sao? Em thấy cô ấy trông chẳng khác người bình thường cho lắm, không phải dạng thân hình cường tráng gì... thật đáng ngạc nhiên mà!"

Khóe miệng Kinh Thiếu Khanh giật giật: "Em nên quan tâm đến việc anh quen biết cô ta từ trước chứ? Tại sao chuyện cô ta làm nghề gì lại hấp dẫn em hơn vậy?"

Cô thành thật trả lời: "Thì đúng mà, anh và cô ấy quen biết nhau từ sớm thì em không thấy kỳ lạ. Người do Mục Đình Sâm phải tới mà, quen biết anh cũng có gì lạ đâu. Em chỉ tò mò tại sao một tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại là vệ sĩ thôi. Chắc đánh nhau giỏi lắm nhị? Chuyện này Tiểu Ngôn có biết không? Nếu Tiểu Ngôn mà biết thì chắc chắn sẽ không cho cô ấy tiếp tục ở lại đây đâu."

Kính Thiếu Khánh khóc không ra nước mắt: "Ôn Ngôn đã biết chuyện này và cô ấy đã tìm Đình Sâm rồi, Lê Thuần không thể lại nữa. Bây giờ... anh sẽ kể em nghe chuyện quá khứ của hai bọn anh, là chuyện nghiêm túc nên anh phải thẳng thắn nói với em. Em phải hứa là không được giận đấy."
Bình Luận (0)
Comment