Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 377

Trần Hàm xưa nay vẫn luôn là hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ, bất kể lúc nào và ở đâu, bà ăn mặc rất chỉnh tế, cả người từ trên xuống dưới lộ ra sự già dặn, xử lý biểu cảm gương mặt vô cùng tốt, không nhìn ra được chút khuyết điểm cảm xúc nào, khiến người ta theo bản năng không dám đánh giá thấp. Bà đặt tay lên bàn, dừng lại một chút mới nói: "Mẹ xin lỗi vì những gì trước đây Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên đã làm với con, có vẻ như mẹ không giải quyết tốt việc đó..."

Ôn Ngôn nhẹ giọng nói: “Không thành vấn đề, dù sao thời gian này bọn họ không quấy rầy tôi, bên tai tôi bây giờ rất yên tĩnh, nhưng nếu năm bắt được cơ hội, tôi sẽ trả lại gấp đôi. Bà đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này?”

Ánh mắt Trần Hàm khẽ nhúc nhích: "Họ vào tù, từng người một bị kết án lần lượt là 5 năm và 1 năm. Mẹ cũng vùa mới biết là... Mục Đình Sâm đã làm chuyện đó. Con chưa biết đúng không?"

Ôn Ngôn sửng sốt một chút nhưng cũng không lộ ra ngoài, đồng thời cũng nghi ngờ ý đồ tới đây của Trần Hàm, đã có liên quan đến chuyện ở tù của Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên thì Trần Hàm nhất định sẽ không chỉ tới cùng cô nói chuyện phiếm, cô đã có thể đoán được nội dung tiếp theo của cuộc trò chuyện: “Sau đó thì sao? Trước đây tôi không biết họ ngồi tù, nhưng bây giờ tôi biết rồi, bà muốn nói gi?"

Trần Hàm dừng lại một lúc rồi nói: “Mẹ biết là quả báo của họ, nhưng từ quan điểm của mẹ, mẹ sẽ chọn cứu nếu có thể cứu. Mẹ biết tìm con không thích hợp, nhưng mẹ chỉ có thể tìm con thôi. Mục Đinh Sâm làm chuyện này cho con, Khương Quân Thành đã gánh hầu hết tội ác, mẹ không thể cứu ông ta, mẹ muốn cứu Khương Nghiên Nghiên."

Tính tình Trần Hàm thẳng thắn, thái độ hoàn toàn không chột dạ khiến Ôn Ngôn cảm thấy có chút khó chịu, tại sao Trần Hàm lại có thể tuyệt tình như vậy? Cô mới là nạn nhân ở đây: "Ai khiến họ vào tù thì cứ đi tìm người đó đi. Tìm tôi cũng vô ích. Bà nghĩ tôi sẽ chủ động đi tìm Mục Đình Sâm để cứu Khương Nghiên Nghiên sao? Tôi đã rời khỏi Mục gia rồi, bà không phải là không biết, đừng thể hiện sự ích kỷ đến cực điểm ở trước mặt tôi nữa. Khương Nghiên Nghiên là con gái của bà, tội không ngăn cản bà cứu cô ta, nhưng không liên quan gì đến tôi!"

"Ngoài ra, tôi không nghĩ sau khi Khương Nghiên Nghiên đi ra sẽ buông tha cho tôi, chỉ dựa vào điểm này, tại sao tôi phải thả cô ta? Tôi nói rồi, cứ để tôi nắm bắt cơ hội, tôi sẽ trả lại gấp đôi, Trần Hàm, bà biết tôi ghét bà nhất ở điểm gì không? Làm những việc kinh tởm mà còn cư xử vô cùng hào hùng và không biết chột dạ, bà làm được như thế nào vậy? Hay bà nghĩ một ít tiền và một ngôi nhà có thể bù đắp cho những tổn hại mà bà đã gây ra cho tôi? Chúng ta thậm chí còn có thể hoà nhau?"

Đối mặt với câu hỏi của cô, trong mắt Trần Hàm lóe lên một tia cảm xúc không dễ gì cảm nhận được: “Lúc trước cái sẩy thai Khương Nghiên Nghiên đã gây ra cho con, mẹ đã bao che cho nó, nếu mẹ không làm như vậy, nó sẽ đuổi mẹ ra ngoài..."

Ôn Ngôn thấy thật nực cười: "Vậy bà đến tìm tôi để cứu đứa con gái nhỏ của bà hay là để cứu chinh mình? Chuyện chó cắn chó này mà bà còn không ngại nói ra miệng, nếu như bà không nhắc nhở tôi, tôi còn sẽ quên mất, bà đã thừa nhận bà che chở cho cô ta, vậy dựa vào cái gì bà nghĩ tôi sẽ giúp bà? Tất cả những gì tôi nên làm là để các người ôm nhau tự sinh tự diệt. Đi đi, tôi sắp đóng cửa rồi."

Trần Hàm không phải loại người mặt dày mày dạn, sau khi Ôn Ngôn ra lệnh đuối khách, liền không dây dưa nữa.

Trở về nhà, Ôn Ngôn tắm sạch mọi mệt mỏi, khi cơ thể chỉ còn lại sự sảng khoái, cô mới ngồi xuống sofa, tận hưởng chút thời gian rảnh rỗi như thường lệ.

Đêm một mình thật cô đơn, buồn tẻ và dễ suy nghĩ vẩn vơ, đặc biệt là khi cơ thể cô chạm vào ghế sofa, khuôn mặt của Mục Đình Sâm hiện lên trong tâm trí cô, cũng như sự điên loạn của anh sau khi say một cách khó hiểu...

Cô cau mày đứng dậy kiểm tra ghế sofa, làm sao một quá trình vô lý như vậy lại không để lại dấu vết được nhỉ? Đỏ mặt, cô cởi vỏ bọc sofa ném vào máy giặt, chửi rủa anh không biết bao nhiêu lần mới nguôi giận. Nghĩ đến việc anh đưa Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên vào tù, trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ, tại sao anh lại làm như vậy? Cô Cố gắng hết sức tránh xa anh, nhưng anh vẫn luôn chú ý đến mọi thứ về cô.

Ngay cả khi anh làm vậy, cô cũng sẽ không thể tiêu tan mọi hiềm khích lúc trước với anh.

Khuôn mặt của bố cô đã mờ đi trong trí nhớ từ lâu, nhưng cô vẫn nhớ khi cô còn nhỏ bố cô đã luôn một mình ở bên cô, không bao giờ bỏ bê cô, ngày ba bữa, xuân, thu, đông, hạ, có lẽ vì Trần Hàm rời đi quả sớm nên bố cô luôn sợ cô cảm thấy bản thân khác biệt với những đứa trẻ khác, ông đã liều mạng cố gắng đối xử tốt với cô. Cô nhớ tất cả những điều này, nhưng cô không thể nhớ được khuôn mặt của bố mình nữa...

Một người bố tốt như vậy đã chết trong một thảm họa hàng không không thể giải thích được, bị coi như là dê thế tội. Kề sát nhân thực sự là người đã nuôi nấng cô, lại trở thành chồng cô, làm sao cô có thể yên tâm trải qua phần đời còn lại của mình với kẻ thủ giết bố mình? Chính vì yêu Mục Định Sâm, cô cảm thấy mình thật tội lỗi, cô không nên yêu anh. Anh là người đã giết bố cô...

Cô không yên lòng với sự uu ái này. Cô không còn là con cừu nhỏ mặc người chém giết năm xưa, cô không sợ hãi sự nhằm vào của Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên. Cho nên hành vi của Mục Đình Sâm sẽ chỉ khiến cô khó chịu, điều cô muốn là không mắc nợ nhau, cô không muốn nhận bất cứ lòng tốt nào từ anh nữa.
Bình Luận (0)
Comment