Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 39

Cô thật sự muốn biết sự có tai nạn máy bay năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, với sự hiểu biết của cô về cha thì căn bản là sẽ không xảy ra chuyện ông sẽ lái xe trong khi say rượu được, ông vẫn luôn là một cơ trưởng xứng với chức vụ và là một người cha có trách nhiệm, vẫn luôn là như

vậy!

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng của thư kí: “Mục tổng, có một người tên Trần Trung muốn gặp ngài, ầm ï không chịu đi, đang làm loạn ở cửa

công ty trông rất khó coi.” Trần Trung, cha của Trần Mộng Dao.

Ôn Ngôn khẩn cầu nói: “Mục Đình Sâm, gặp ông

ấy đi… Tôi xin anh đấy…”

Mục Đình Sâm cắn răng, buông tay ra, lạnh lùng

nói: “Cho ông ta vào!”

Cô chưa kịp thở phào anh liền dội cho cô một

chậu nước lạnh, cười lạnh nói: “Tôi đồng ý gặp ông ta, nhưng lại không đồng ý sẽ giúp ông ta! Biết

đâu… sẽ phá hủy hết tất cả hy vọng của ông ta?”

Anh như vậy, quả thực là đáng sợ đến cực điểm… Thời điểm này mà diệt đi hy vọng của một người, chẳng khác nào là dồn người ta đến đường cùng, ép chết người ta… Không ít người tự tìm đến cái chết do phá sản dẫn tới nợ nần chồng chất, nghĩ tới đây, khí lực toàn thân cô tựa như bị rút hết đi, vô lực lôi kéo cánh tay anh: “Đừng như vậy mà…

cầu xin anh…”

Mục Đình Sâm không nói câu nào, cũng không bày tỏ thái độ nào, khiến cho Ôn Ngôn vô cùng

khẩn trương. Không lâu sau, Trần Trung vội vã chạy tới.

Đến lúc này, anh còn không quên giữ vững phong độ, mặc dù lo lắng vạn phần, hốc hác tựa như không còn hình người, thế nhưng ông vẫn gõ cửa trước rồi mới vững vàng từng bước tiền vào: “Mục

tổng… Cảm ơn đã cho tôi một cơ hội để gặp ngài,

tôi đến là vì chuyện đánh mắt tài liệu, xin ngài hãy cho tôi một chút thời gian, chờ cảnh sát làm rõ chân tướng có được không? Tôi biết dù cho tài liệu này có được lấy về đi chăng nữa thì sự hợp tác của chúng ta cũng không thể tiếp tục được nữa, những tồn thất do sự chậm trễ trong thời gian này mà chúng tôi đã gây ra là không thể lường được, cho dù tôi có táng gia bại sản thì cũng sẽ

đền bù cho ngài, có được không?”

Mục Đình Sâm không trả lời ngay lập tức, đi đến sô pha ngồi xuống, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Ôn Ngôn vội vàng rót hai ly nước, một ly đặt trước mặt Mục Đình Sâm, một ly đưa cho Trần Trung:

“Chú uống nước.”

Trần Trung miễn cưỡng kéo ra một nụ cười: “Cảm

ơn.

Nhìn mái tóc đã bạc của Trần Trung, Ôn Ngôn không khỏi chua xót: “Không cần… Chú à, con là

bạn thân của Dao Dao, từ trước đến nay cô ấy

luôn đối xử với con như người một nhà vậy…”

Mặc dù trước đây Trần Trung chưa từng thấy Ôn Ngôn, nhưng cũng đoán ra được cô là ai, dù sao thì trước đây cũng vì cô mà Mục Đình Sâm đã tạo áp lực cho anh, nên anh mới đưa Trần Mộng Dao

ra nước ngoài.

Ông cười cười không nói chuyện, đi tới trước mặt Mục Đình Sâm đứng vững: “Mục tổng, tâm huyết cả đời của tôi đều đặt trong cái xưởng này, nếu ngài không giơ cao đánh khế thì đời này của tôi coi như xong rồi, chỉ cần ngài chịu giúp tôi một lần, bắt tôi làm gì cũng được! Chỉ cần ngài đưa ra điều kiện cho dù có liều cái mạng này tôi cũng mãn

nguyện!”

Mục Đình Sâm nhìn ly nước sôi trên bàn trà khế nhíu mày, Ôn Ngôn biết anh không thích, liền vội

vã đi tới phòng trà tìm hồng trà.

Chờ cô pha hồng trà quay lại, bỗng nghe thầy Mục Đình Sâm nói: “Xét thấy con gái ông từ trước đến

nay luôn đối xử với Ôn Ngôn nhà tôi cũng không

tỆ, lỗi có thế gia hạn cho ông, không cần bồi thường thiệt hại, chỉ cần lấy tài liệu về, khoản tổn thất làm chậm trễ tiền độ kế trong quãng thời gian này tôi cũng có thể không truy cứu. Còn về vần đề hợp tác thì chúng ta không thể hợp tác với nhau được nữa, tôi sẽ không đi lại con đường mà tôi đã vấp ngã, ông tự cầu phúc cho mình đi. Tôi cảnh cáo trước, nều như tài liệu mà không lấy lại được

thì ông liệu mà bồi thường.”

Trần Trung cảm kích tới mức thiêu chút nữa là quỳ xuống: “Mục tổng, cảm ơn… cảm ơn ngài… tôi nhất định sẽ dốc toàn lực tìm tài liệu về, chỉ là vần

đề thời gian mà thôi!”

Trong lòng Ôn Ngôn có thứ gì đó đang lan ra, kì thực Mục Đình Sâm cũng không tuyệt tình như vậy? Cô cất bước đi vào, đem hồng trà đặt trước

mặt Mục Đình Sâm: “Vừa pha, cần thận nóng.”

Mục Đình Sâm không nhìn cô, đem ly hồng trà lên

uống một ngụm.

Trần Trung nói với Ôn Ngôn: “Mục phu nhân, Dao

Dao có thể trở thành bạn của ngài là phúc của con bé, cũng chính là phúc của Trần gia tôi. Tôi không

quấy rầy nữa, cảm ơn.”

Ôn Ngôn tiễn ông ra cửa, nhìn ông đi xa rồi mới

quay lại phòng làm việc.

Không đợi cô đứng vững, Mục Đình Sâm đã mở miệng nói: “Mang những bản thảo rác rưởi kia về

để Lâm Tát vẽ lại từ đầu.”

Khóe miệng cô giật giật một cái, anh trở mặt cũng nhanh thật…

“Thật sự… là rác rưởi sao?” Cô có chút hoài nghi.

Anh liếc cô một cái: “Chứ sao nữa? Tôi không có

hơi sức đâu mà đi làm khó cô.”

Cô có chút tức giận: “Còn có ba ngày nữa là đến kì nghỉ Tết âm lịch, cho dù tất cả các bộ phận có

tăng ca đến hừng đông cũng không kịp a…”

Mục Đình Sâm nhẹ nhàng nói: “Đó là chuyện của

các người.”

Cô không dám đấu tranh cho bất kì điều gì nữa, anh đã đồng ý giơ cao đánh khẽ với Trần Trung, bây giờ cô cảm thấy mọi lo lắng bất an đều đã tan biến, nên nào dám chống đối anh nữa chứ: “Vậy… tôi đi trước đây, anh đừng tức giận nữa, cũng nên về nhà đi, dù sao thì mấy ngày này tôi cũng đều phải tăng ca, đợi đến khi tôi về thì anh cũng đã ngủ rồi, cũng chẳng tháy tôi, mắt không thấy tâm

không phiền.”

Anh khẽ nhíu mày, Ôn Ngôn thấy không ổn liền

cầm bản thảo quay đầu bỏ chạy.

Trở lại Khải Duyệt, cô đem bản thảo đặt trên bàn làm việc của Lâm Tát: “Mục Đình Sâm nói bản thảo này là đống rác rưởi, bảo chúng ta vẽ lại từ

đầu.

Lâm Tát đang uống nước liền trực tiếp phun một ngụm lên máy tính, anh đau lòng đến mức sắc mặt cũng biến xanh, vội vã càm giấy lau đi: “Chơi gì kì

vậy? Bản thảo rác rưởi?! Anh ta có phải là vì tức

giận với cô nên không có nghiêm túc xem phải không? Bà cô của tôi ơi, anh ta đã mấy hôm không về nhà rồi? Trong lòng cô còn không rõ sao? Đây chính là liên lụy đến người vô tội a cô có hiểu

không vậy? Tôi chính là người vô tội!”

Ôn Ngôn cũng từng hoài nghi như vậy, thế nhưng hình như cũng không phải như vậy: “Tôi có hỏi qua rồi, anh ấy nói không rảnh đi gây khó dễ cho

tôi, vần đề nằm ở chỗ bản thảo..”

Lâm Tát đem bản thảo xem lại một lần, càng xem càng nhập tâm: “Những bản thảo này… cũng quá miễn cưỡng đi, thế nhưng đối với Mục Đình Sâm mà nói thì còn kém một chút, như vậy đi, chúng ta mở một cuộc họp trước, từ hôm nay bắt đầu tăng ca, sau này bản thảo sẽ đích thân tôi xem qua trước, đặc biệt là những bản thảo phía bên Mục Đình Sâm!”

Bận bịu ở công ty đến mười hai giờ sáng, đèn của

bộ phận thiết kế mới tắt.

Ôn Ngôn đi đến cửa chính, duỗi thất lưng một cái,

bỗng bị một cơn gió lạnh thổi qua rùng mình một

cái.

Những người khác đã cùng nhau rời đi, đang bàn bạc với nhau xem nên đi đâu để ăn khuya, chỉ có cô là cô đơn một mình, cũng may điều đó đã trở

thành thói quen trong suốt bao năm qua của tôi.

Đột nhiên, cách đó không xa một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, Trần Nặc mở cửa xe: “Tiểu thư, mời

lên xe, thiếu gia bảo tôi tới đón cô.”

Cô có chút kinh ngạc, từ trước đến nay dù có tăng ca muộn đến đâu đi chăng nữa thì cô cũng toàn về một mình, từ trước đến nay Mục Đình Sâm luôn

mặc kệ sự sống chết của cô, hôm nay sao lại…

Sau khi lên xe, cô ngửi được mùi hương thuộc về riêng Mục Đình Sâm, rất tươi mát, làm cho người

†a yên tâm.

Đây là xe chuyên dụng của anh, bình thường khi

ra ngoài đều dùng chiếc xe này.

Cô lấy lại bình tĩnh hỏi: “Mục Đình Sâm đã về rồi

sao?” Trần Nặc đáp: “Đã về và đi nghỉ ngơi rồi.”

Cô “ ừm” một tiếng, không nói gì nữa, khẳng định anh đã về là tốt rồi, điều đó chứng tỏ rằng ít nhất

thì anh cũng không còn tức giận nữa.

Trần Nặc xuyên qua gương chiều hậu nhìn cô một chút, do ở cùng với Mục Đình Sâm đã lâu, nên có đôi khi thần sắc và ngữ khí của cô cũng sẽ lộ ra vài phần tương tự với Mục Đình Sâm, đặc biệt là biểu cảm và giọng điệu câu “ ừm” ban nãy, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra, chỉ có người

ngoài cuộc như Trần Nặc là rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment