Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 43

Triển Trì nói ngay: “Tôi tới đón cô, cô gửi tôi địa

chỉ, mình tới ngay.”

Sau nửa giờ, xe của Triển Trì đỗ ở ngoài cửa lớn biệt thự họ Mục, Ôn Ngôn mặc áo bành tô che kín người cấp tốc lên xem, nhiệt độ đêm khuya thật sự

khiến người ta thấy lạnh giá.

Bảo vệ trực đêm thấy xe tới đón Ôn Ngôn không phải của Mục Đình Sâm, cẩn thận ghi nhớ biển số

xe.

Ôn Ngôn không muốn đi quá xa, bảo Triển Trì dừng xe ở giao lộ: “Chúng ta bàn luôn trong xe đi,

ngày hôm nay thật sự muộn quá rồi.”

Triển Trì lộ ra nét mặt mệt mỏi: “Ngày hôm nay mình mệt quá rồi, trước tiên tới quán khách sạn tôi ở đi, nói xong mình giúp cô bắt xe về, rất nhiều vấn đề nhỏ đều phải thương lượng chút, tôi không nghĩ ra ai nên có hơi vội vàng. Dao Dao chỉ có

mình cô là người bạn tốt nhát, tôi cũng không biết

có thể tìm được ai ngoài cô, chỉ lần này thôi, được không?”

Ôn Ngôn không tiên từ chối nữa, chỉ có thể tới

khách sạn với Triển Trì.

Đi vào phòng khác sạn, thức ăn mà Triển Trì gọi

trước đó cũng tới, anh ta hỏi: “Cô ăn chút không?”

Ôn Ngôn lắc đầu một cái: “Không cần, sao muộn

như vậy rồi anh mới ăn?”

Triển Trì vừa ăn vừa nói: “Tôi đang giúp Dao Dao tìm tung tích người trộm tài liệu, mấy ngày ngủ không ngon giác, thật ngại quá phiền cô một phen rồi..” Lời còn chưa dứt, anh ta bất cần làm đổ

nước ấm, quần áo bị bẩn một vét.

“Tôi đi tắm, cô chờ mình một lát.” Triển Trì cau

mày, tâm trạng xem ra gấp gáp vô cùng.

Ôn Ngôn cố gắng động viên anh ta: “Không sao

không sao đâu, anh đi đi, tôi ở đây chờ anh.”

Triển Trì gật đầu, đứng dậy đi vào buồng tắm, buồng tắm khách sạn thiết ké kì lạ, tường và cửa đều là kính bán trong suốt, hơi nước một khi bốc

lên, mọi thứ bên trong đều thấy rõ ràng.

Sau khi Ôn Ngôn nhận ra chuyện này, hoang mang quay lưng đi, có lòng đi ra ngoài đợi, nhưng buồng tắm ở ngay bên trái cửa vào, muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua, cô do dự một lát, nhắm mắt lại lần mò đi ra cửa, chưa kịp thấy tay nắm cửa, đột nhiên bên ngoài cửa bị mở, cô mở mắt, đối diện gương mặt kinh ngạc của Trần Mộng

Dao.

“Dao Dao…?” Đường phản xạ của Ôn Ngôn đứt

đoạn, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

Trần Mộng Dao đang định nói gì, ở khúc quanh của hành lang, Mục Đình Sâm mang theo hơi lạnh toàn thân bước nhanh tới, sắc mặt âm u đáng sợ,

phía sau còn đi theo hai bảo vệ.

Nghe được tiếng nước tí tách trong phòng, sắc

mặt Trần Mộng Dao hơi thay đổi, đưa ra quyết định đầy mạnh Ôn Ngôn một cái, đóng cửa chặt

cứng lại.

Chờ lúc Mục Đình Sâm tới trước mặt, Trần Mộng Dao đứng canh ở phía trước cửa: “Đàn anh Đình

Sâm, anh tới đây có việc gì vậy?”

Hai mắt Mục Đình Sâm hơi nheo lại, tỏa ra hơi thở

nguy hiểm: “Tránh ra.”

Trần Mộng Dao hơi chần chừ nói: “Tôi có bạn nữ đang tắm ở bên trong, bây giờ anh đi vào không được tiện cho lắm. Anh tới tìm Tiểu Ngôn à? Cô ấy

không ở đây.”

Ôn Ngôn ở trong nghe thấy giọng Trần Mộng Dao,

không biết nên cảm động hay khổ sở.

Toàn bộ câu chuyện khiến cô chẳng hiểu thế nào, trước đó cô vừa mới vào khách sạn với Triển Trì một lát, Trần Mộng Dao và Mục Đình Sâm đã đi liền theo sau, đây là chuyện gì thế? Trần Mộng

Dao tới đây tìm Triển Trì không có gì lạ, Mục Đình

Sâm thì không phải đi tìm Khương Nghiên Nghiên

sao?

Không chờ cô suy nghĩ hẳn hoi, Mục Đình Sâm đã

kêu bảo vệ bắt đầu đập cửa.

Cô lùi về sau vài bước, có hơi hốt hoảng, nhắm hai mắt gõ cửa phòng tắm: “Triển Trì! Anh mau ra

ngoài đi!”

Không biết có phải buồng tắm có hiệu quả cách âm không, Triển Trì không nghe thấy vẫn đang tắm

rửa như cũ.

Rất nhanh chóng, bảo an lấy được phiếu phòng trong tay Trần Mộng Dao, cửa bị mở ra rồi. Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm bốn mắt nhìn nhau giống như đi vào đồng tuyết vậy, mặc dù chẳng hề làm gì sai, cô vẫn bị ánh mắt của anh làm sợ hãi tới

chột dạ, sợ sệt lùi ra đằng sau…

Trần Mộng Dao thoát khỏi sự kiềm chế của bảo an, xông lên trước bảo vệ trước mặt Ôn Ngôn:

“Mục Đình Sâm, có gì nói tử tế, tôi và anh đều vội

như nhau! Thế nhưng chuyện này có nên để Triển Trì đi ra rồi nói rõ ràng không? Tôi cảm thấy Tiểu Ngôn không phải người như vậy, Triển Trì cũng không phải!”

Triển Trì dường như đã cảm nhận được sự bát ồn bên ngoài, mặc áo tắm vào mở cửa ra, trông thấy trong phòng có thêm bao nhiêu người, anh ta ngơ

ngắn: “Chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Mục Đình Sâm càng lạnh hơn máy phần, Trần Mộng Dao không vui nói: “Anh hỏi em? Em

hỏi ai?”

Triển Trì phản ứng lại, vội vàng giải thích: “Anh có việc tìm Ôn Ngôn, vừa tới khách sạn đồ ăn làm bẩn quần áo của anh, vì vậy anh mới tắm rửa sạch sẽ…” Không chờ anh ta nói xong, Mục Đình Sâm lạnh giọng cắt ngang: “Tìm cớ cũng nên dùng

não!”

Triển Trì chẳng muốn giải thích thêm, nhìn về phía Trần Mộng Dao: “Em cũng cảm thấy là anh đang

lừa em?”

Trần Mộng Dao nhìn anh một cái, lại nhìn Ôn Ngôn một cái, chần chờ vài giây, lúc cô muốn mở miệng, Triển Trì nở nụ cười: “Được rồi, em không cần nói

nữa, xem như anh và cô ấy có gì cũng được!”

Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn một lát, nhắc tay lên,

xoay người rời đi.

Hai bảo vệ đi lên kéo Ôn Ngôn ra ngoài, mặc dù không mạnh tay nhưng đối với Ôn Ngôn mà nói cũng như bị lăng trì vậy, anh không tin cô tới vậy? Bởi vì có chuyện ba năm trước vì vậy anh cảm

thấy cô là người đàn bà tùy tiện?

Trên đường về, sắc mặt Mục Đình Sâm âm u phát sợ, Ôn Ngôn rũ mi mắt trầm mặc, cũng chẳng muốn giải thích gì cả, lúc một người đã không tin

bạn, mỗi một chữ bạn nói đều là nói dồi.

Lúc về biệt thự họ Mục, Mục Đình Sâm lôi cổ tay cô kéo cô tới phòng tắm, nước lạnh lẽo vẩy lên

người, lạnh tới độ cô run lẫy bảy.

Cô ngước mắt nhìn anh, trông thấy rõ ràng lửa giận cùng sự ẩn nhẫn sắp mắt khống chế chuyển

động trong đáy mắt, còn cả… sự căm ghét.

Mục Đình Sâm dường như không muốn nhìn cô thêm cái nào nữa, xoay người đi ra ngoài: “Tắm

rửa sạch sẽ rồi ra gặp tôi!”

Cửa phòng tắm bị dùng sức lớn đóng ầm một

tiếng như đang nện vào tim cô.

Ôn Ngôn ở trong phòng tắm hơn một giờ, quần áo trên người ướt đẫm, cô không thể nào mặc đi ra ngoài nữa, đương nhiên cũng không thê nhờ Mục Đình Sâm cầm váy ngủ giúp cô. Da ở ngón tay bị ngắm đến trắng bệch, cô nhắm mắt quấn khăn tắm lên, khăn tắm dành cho nam,chỉ có thể cố mà che lấy vị trí quan trọng, cô bước đi cũng rất cần

thận, không dám nâng chân lên.

Vừa ra khỏi phòng tắm, bên ngoài phòng nồng nặc

mùi thuốc lá, cô bị nghẹn mà ho khan lúc lâu.

Lần này, Mục Đình Sâm không tắt thuốc đi, thờ ơ không hề động lòng, một bên bàn có Whisky, chỉ

còn lại nửa bình.

Ôn Ngôn cố gắng giảm thiểu tần suất hô hấp, đi

tới đằng sau anh: “Anh muốn nói gì?”

Ngón tay Mục Đình Sâm hơi dùng sức, thuốc lá giữa ngón tay biến dạng: “Cô cảm thấy tôi sẽ nói

gì?”

Bầu không khí lâm vào thế bí,trầm mặc như mãnh thú trong bóng tôi, lúc nào cũng có thể nuốt sạch

bạn.

Cốc trên bàn nhỏ bị hất hết lên mặt đất, lửa giận của Mục Đình Sâm cuối cùng cũng bạo phát, anh đột nhiên đứng dậy nắm lấy bả vai cô: “Cô cứ vội vàng không nhịn được như vậy sao?! Ai cũng có

thể à?! Tôi còn chưa chết!”
Bình Luận (0)
Comment