Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 46

Lâm quản gia: “Đi, chuẩn bị tốt phòng khách.”

Lâm quản gia đứng đó không động đậy, nhìn về

phía Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn ngồi ở trên sô pha nhàn nhạt lật giỏở tạp chí: “Đi đi chú Lâm.”

Lâm quản gia lúc này mới bảo người hầu đi chuẩn bị phòng khách. Khương Nghiên Nghiên trừng Lâm quản gia một cái: “Đúng là chó nuôi lâu rồi cũng biết nhìn sắc mặt, chỉ là không có mắt nhìn, sau này ai là nữ chủ nhân ở đây cũng

chưa chắc nữa.”

Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,

mời cái miệng cô sạch sẽ một chút.”

Khương Nghiên Nghiên bực bội nói: “Tôi cứ nói

đấy, sao nào? Cô có thể làm gì tôi? Anh Đình

phòng khách, làm như không có ai mà sai bảo

Lâm quản gia: “Đi, chuẩn bị tốt phòng khách.”

Lâm quản gia đứng đó không động đậy, nhìn về

phía Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn ngồi ở trên sô pha nhàn nhạt lật giở tạp chí: “Đi đi chú Lâm.”

Lâm quản gia lúc này mới bảo người hầu đi chuẩn bị phòng khách. Khương Nghiên Nghiên trừng Lâm quản gia một cái: “Đúng là chó nuôi lâu rồi cũng biết nhìn sắc mặt, chỉ là không có mắt nhìn, sau này ai là nữ chủ nhân ở đây cũng

chưa chắc nữa.”

Ôn Ngôn chau mày: “Khương Nghiên Nghiên,

mời cái miệng cô sạch sẽ một chút.”

Khương Nghiên Nghiên bực bội nói: “Tôi cứ nói

đấy, sao nào? Cô có thể làm gì tôi? Anh Đình

Sâm cũng đã nửa đêm đưa tôi về nhà, cô còn chưa giác ngộ sao? Phòng khách là chuẩn bị

cho cô đấy!”

Ngón tay Ôn Ngôn hơi dùng lực, cuốn tạp chí trong tay có chút nhăn nhúm: “Được, cô muốn qua đêm với Mục Đình Sâm ở đây, tôi không có ý kiến gì, nhưng mời cô trước khi trở thành nữ chủ nhân ở đây thì kìm chế một chút. Nhắc cô một câu, Mục Đình Sâm không thích tính cách quá khoa trương, đặc biệt là người dưỡng võ

diêu oai.”

Khương Nghiên Nghiên không phục: “Tôi hiểu anh Đình Sâm hơn cô! Cô đừng tưởng cô ở bên cạnh anh ấy lâu thì đủ hiểu anh ấy, cô chẳng qua chỉ là con gái của tội phạm, cha cô hại chết cha mẹ anh ấy, anh ấy giữ cô ở bên

cạnh chỉ là để giày vò cô!”

Ôn Ngôn không nói gì, bị người ta nói trúng chỗ

đau không dễ chịu chút nào, cô cũng không muốn biểu hiện bất kì cảm xúc nào trước mặt

người ngoài.

Khương Nghiên Nghiên phản bác lại được một ván, đắc ý mà quay người đi lên lầu, đi vào phòng Mục Đình Sâm, rất nhanh liền truyền tới

tiếng đồ vỡ.

Ôn Ngôn cắn môi, lười đi xem. Khương Nghiên Nghiên tất nhiên sẽ không đập đồ của Mục Đình Sâm, cùng lắm thì chỉ là làm hỏng đồ mỹ

phẩm của cô ta.

Xem xong tạp chí trong tay, mí mắt Ôn Ngôn có chút nặng. Đã là hơn mười giờ tối, Mục Đình Sâm còn chưa đi ra khỏi phòng sách. Cô ngoài việc làm tổ trên sô pha thì hình như không còn lựa chọn nào khác, muốn bảo cô chủ động đi

vào phòng khách là không thể nào.

Cô lật giở cuốn tạp chí mới nhất ra, mở đến trang thứ nhất thì cô hơi ngắn ra. Là bản thiết kế váy cưới phác thảo do cô vẽ, trải qua xử lý đặc biệt, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh diễm, cũng trở thành mẫu chính của buổi triển lãm lần

sau, nhà thiết kế cũng có ký tên của cô.

Thực ra cô thích nhất không phải là thiết kế, chỉ là vẽ vời mà thôi. Lúc đó gấp gáp theo nghành thiết kế, cũng là vì có thể kiếm tiền nuôi mình

sớm hơn chút.

Lúc cô đang mơ màng ngủ thì Mục Đình Sâm cuối cùng cũng đi ra khỏi phòng sách, không

xuống lầu mà đi thẳng về phòng.

Tròn hai tiếng, trên lầu thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười khúc khích, còn có giọng điệu õng ẽo của Khương Nghiên Nghiên… Kích thích

đến mức làm cho Ôn Ngôn dần tỉnh táo lại.

Sáng sớm, trên lầu không có động tĩnh, Lâm quản gia thở dài: “Phu nhân, cô không đi lên

nghỉ ngơi sao?”

Ôn Ngôn cười khổ: “Tôi nên đi phòng khách

sao?”

Lâm quản gia chững lại: “Cô mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, phu nhân của Mục Đình

Sâm. Cô có chút ngần ngơ: “Nhưng tôi không xứng.”

Lâm quản gia giọng điệu kiên định: “Cậu ấy lúc đầu kết hôn với cô, điều này chứng tỏ cô xứng đáng, bất luận quá khứ đã xảy ra chuyện gì thì chỉ cần cô muốn làm Mục phu nhân thì vị trí này

không ai cướp được.”

Cô muốn sao? Ôn Ngôn hỏi mình như vậy, nhưng không có đáp án. Bây giờ cô muốn nhưng cũng chỉ là vì bị Khương Nghiên Nghiên kích thích đi?

Cô đứng dậy lên lầu, đi tới trước cửa phòng

của Mục Đình Sâm, lại dừng lại.

Lâm quản gia lúc cô đang do dự thì trực tiếp đẩy cửa ra, căn bản không cho cô cơ hội phản

ứng lại.

Cô dời tầm nhìn theo phản xạ, không dám nhìn vào trong phòng, nếu nhìn thấy khung cảnh

kích tình gì đó, cô nên đối mặt thế nào?

“Thiếu gia, sức khỏe phu nhân không tốt, nên nghỉ ngơi rồi, bảo người không phận sự đi phòng khách đi.” Ngữ khí của Lâm quản gia

không có cảm xúc gì nhưng lại mang tia uy

nghiêm của người lớn.

Mục Đình Sâm ngồi hút thuốc trên ghế trước cửa sổ sát đất, nhàn nhạt liếc Ôn Ngôn một cái,

không nói gì.

Khương Nghiên Nghiên thấy vậy thì nói: “Ai là người không phận sự? Anh Đình Sâm đang hút thuốc đấy. Cơ thể không tốt vẫn là đi phòng khách ngủ đi, cô nói đúng không? Chị?”

Ôn Ngôn không nói gì, chỉ nhìn Mục Đình Sâm.

Lâm quản gia không động tĩnh mà khẽ đẩy cô vào trong phòng một cái, Ôn Ngôn biết mình không thể tiếp tục hèn nhát, bình tĩnh nói: “Trước khi tôi và anh ấy ly hôn, cô vẫn không

xứng ngủ ở cái phòng này, mười cô đi ra.”

Khương Nghiên Nghiên trề môi, đi tới phía sau

lưng Mục Đình Sâm, ôm chặt lấy cổ anh nũng

nịu: “Anh Đình Sâm ~ người ta cũng là vì muốn tốt cho chị, anh xem chị ấy lại nói như thế nào

kìa…

Mục Đình Sâm dập tắt thuốc vào gạt tàn, môi

mỏng khẽ mở: “Cô đi phòng khách.”

Khương Nghiên Nghiên tỏ vẻ vui mừng: “Nghe thấy chưa? Anh Đình Sâm kếu cô đi phòng khách.”

Lâm quản gia vẫn luôn không thích lo chuyện bao đồng, lúc này cũng có chút tức giận, đang muốn nói thì Mục Đình Sâm lại mở miệng lần

nữa: “Người tôi nói là cô.”

Vẻ mặt Khương Nghiên Nghiên cứng lại, sau đó liền ủy khuất mà làm nũng: “Đừng mà ~ Người tà ngủ một mình sẽ sợ, chỉ muốn ngủ

cùng anh thôi ~”

Mục Đình Sâm nhàn nhạt gạt tay cô ta ra, đứng dậy cười như không cười nói: “Cô là trẻ ba tuổi Đi nn,

Khương Nghiên Nghiên như quả bóng xẹp hơi, rất không tình nguyện rời đi, lúc đi qua của thì

còn cố ý đụng Ôn Ngôn một cái.

Lâm quản gia sau khi đóng sửa lại thì rời đi, Ôn Ngôn đi tới mở cửa số ra cho thoáng khí, mùi thuốc trong phòng khiến cô vô cùng khó chịu, con ho không dễ gì kìm được lại bắt đầu nặng

lên rồi.

Sau lưng, Mục Đình Sâm đột nhiên mở miệng:

“Người đàn ông đầu tiên có phải rất khó quên?”

Làn gió từ ngoài cửa thổi vào làm tóc cô loạn lên, cũng thổi vào trong vùng cắm nơi tim cô,

lạnh lão.

Anh không phải bắt cô phải trả lời, lấy vali ra,

thô lỗ mà ném quần áo vào đó.

Cô tiến lên, im lặng giúp anh sửa soạn, anh lại

đá vali ral

Có một khoảnh khắc, vành mắt cô chua xót, giống như có cát bay vào: “Má Lưu không ở

đây, tôi giúp anh thu dọn…”

Đáy mắt Mục Đình Sâm giấu một tia tức giận khó thấy: “Cô cho rằng như vậy thì tôi sẽ để cô đi tìm Thẩm Giới sao? Yên tâm, không cần cô

đi tìm cậu ta, tôi sẽ để cậu ta quay về!”

Cô ngấc mắt nhìn anh, tự nhiên tim loạn, anh

sao có thể để Thẩm Giới quay về?
Bình Luận (0)
Comment