Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 466

Trần Mộng Dao tiện tay đưa một bình cho Tiểu A: “Này, chúng ta công bằng với nhau một chút nhé? Ngực cô nhỏ nên uống nhiều một chút, may ra có thể

phát triển thêm.”

Tiểu A có tình làm một động tác ngượng ngùng vỗ vào tay cô một cái: “Đáng ghét! Mà tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ của cô cũng khá tốt đấy chứ, mức lương của chúng ta đều giống nhau mà cô cũng không keo kiệt với bản thân gì cả. Mỗi ngày đều mặc trang phục và túi xách khác nhau, còn đeo đồng hồ vài vạn tệ, cho dù cô không phải là phú bà thì cũng tính là tiểu tư sản rồi.

Trần Mộng Dao không trả lời, lần trước ở công ty nhỏ kia cô đã ám ảnh với việc bị người khác đồn đoán chỉ vì cô mang túi xác vài trăm ngàn tệ. Bây giờ cô ở công ty của Kính Thiếu Khanh thì trở nên thành thật hơn nhiều rồi, cách ăn mặc của cô đã trở nên giản dị hẳn. Thậm chí đồng hồ cô đeo cũng là loại rẻ nhất trong nhà, túi xách cô dùng được mua từ taobao chỉ với vài

trăm tệ. Cô thật không nghĩ tới Tiểu A vẫn cảm thấy cô

rất giàu, có khi nào từ đầu tới chân cô cộng lại không quá một trăm tệ mới được gọi là nghèo khó không? Chẳng lẽ mức sống của nghề thiết ké lại thấp như vậy sao?

Nhưng dù cho cô không lên tiếng thì cái miệng nhỏ thích lảm nhảm của Tiểu A vẫn chưa dừng lại: “Đúng rồi! Nghe nói Kính tổng đính hôn rồi, tin này làm biết bao nhiêu người phải kinh ngạc. Rõ ràng trước đây anh ấy không thích lập gia đình, xem ra lần này anh đã gặp được tình yêu đích thực rồi, đúng là không dễ dàng gì. Mặc dù mọi người đều thấy tiếc nuối nhưng vẫn thật lòng chúc phúc cho anh ấy. Cuối cùng nam thần cũng đã có vợ rồi, anh còn đổi thư ký thành thư ký nam nữa. Chỉ nhiêu đó thôi đã đủ thấy được mị lực của người phụ nữ kia lớn cỡ nào rồi. Không biết là

coo gái nhà nào nữa, thật may mắn quá đi.”

Trong lòng Trần Mộng Dao có chút đắc ý, thiếu chút nữa cô đã vỗ ngực thừa nhận “là phu nhân ta đây thuần phục cái tên xấu xa kia chứ ai”, nhưng cuối cùng cô cũng nhịn xuống: “Cô đi làm nốt công việc đi, buôn dưa ít thôi. Nếu bị trưởng phòng nhìn thấy thì cô

lại bị dạy dỗ cho xem.”

Tiểu A liếc mắt sang phía trưởng phòng, cô thành

thành thật thật ngồi ngay ngắn lại: “Vậy cô thử đoán

xem tối nay ăn khuya sẽ có món gì ngon?”

Trần Mộng Dao nghĩ cũng không cần nghĩ: “Có cua và

tôm hùm cỡ lớn.”

Tiểu A có chút nghi ngờ: “Sao cô lại biết? Mà còn chắc

chắn như vậy?”

Trần Mộng Dao nhìn cô, cười thần bí một cái: “Bởi vì

tôi muốn ăn.”

Tới tối, Tiểu A trông thấy một bàn để đầy các món tôm hùm và cua cỡ lớn trong nhà ăn của công ty, cô cảm thán khả năng phán đoán như thần của Trần Mộng Dao: “Cô đúng là thần rồi! Kính tổng định mời chúng ta ăn gì mà cô cũng biết được. Bữa ăn này cũng quá phong phú rồi, còn không giới hạn số lượng nữal Muốn ăn bao nhiêu thì ăn, có dư còn được mang về. Thật hào phóng quá đi! Số người tăng ca cũng không

ít đâu, bữa ăn này cũng ngồn không ít tiền đấy!”

Trần Mộng Dao tùy tiện bẻ gãy một chân của con cua:

“Hi hi, lần sau cô muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, tôi đoán cái nào là dính cái đó thôi.” Thật ra thì cô đã thương lượng qua với Kính Thiếu Khanh rồi. Tăng ca mệt như vậy, tắt nhiên cô muốn ăn gì thì phải được ăn cái đó rồi, dù sao công ty không có phí tăng ca. Cô không thể để người khác nhìn ra cô đang giả bộ siêng năng nên cô phải thật sự cố gắng. Có như vậy người

ta mới không nói cô sống bám vào đàn ông.

Đột nhiên, Kính Thiếu Khanh bưng một dĩa thức ăn đi tới, sau đó anh rất tự nhiên ngồi xuống kế bên cô:

“Vừa ý với bữa ăn khuya này chứ?”

Nhờ phúc của Trần Mộng Dao mà Tiểu A lần đầu tiên được ngồi cùng bàn với Kính Thiếu Khanh, cô tích cực giành trả lời: “Rất vừa ý, rất vừa ý, Kính tổng thật

hào phóng! Chúng tôi sẽ càng siêng năng làm việc!”

Trần Mộng Dao sợ bị bại lộ nên không dám lên tiếng,

cô chỉ vùi đầu vào đống thức ăn.

Kính Thiếu Khanh đeo bao tay vào rồi bóc một mớ thịt

cua và tôm ra nhưng chỉ ăn một chút, phần còn lại đều đầy tới trước mặt của Trần Mộng Dao: “Tôi lỡ tay bóc nhiều rồi nên không muốn ăn lắm, tôi đi trước đây. Hai người ăn xong thì về sớm một chút, vất vả cho mọi

người rồi.”

Tiểu A nhiệt tình tiễn Kính Thiếu Khanh rời đi, cô còn không quên nịnh hót một tràn. Cô nhìn bộ dáng tập trung vào thức ăn của Trần Mộng Dao, nhịn không được lên tiếng: “Con người cô đến xu nịnh cũng không biết sao? Uổng công Kính tổng lột biết bao nhiêu tôm cua cho cô, cô thì sướng rồi. Tại sao anh ấy lại không cho tôi chứ?”

Trần Mộng Dao có chút mắc nghẹn, cô ho một hồi lâu mới nói được: “Bởi vì tôi và anh ấy quen biết nhau từ sớm rồi. Nói về mối quan hệ thì chắc chắn thân hơn cô nên anh ấy mới tiện tay đưa cho tôi. Dù sao anh ấy ăn không hết mới cho, cô muốn ăn thì cứ lấy mà ăn Tiểu A không khách sáo kéo hết đồng tôm cua mà

Kính Thiếu Khanh đã lột sẵn tới trước mặt mình: “Là cô nói đó, người ta bóc vỏ xong cũng không đụng tới mấy, làm sao có thể là đồ thừa cơ chứ? Cô không muốn ăn thì để tôi ăn!”

Kính Thiếu Khanh đứng ở ngoài cửa phòng ăn nhìn thấy cảnh này liền tức muốn phun máu. Anh tốn sức bóc vỏ cho cô vậy mà cô lại đưa hết cho người khác ăn? Giờ ngón tay của anh vẫn còn đau đây này, lúc nãy bị vỏ cua đâm trúng máy lần…

Trần Mộng Dao ăn no uống đủ rồi mới chậm chạp rời khỏi công ty. Cô đi tới ngã tư mà hai người thường gặp mặt, cô nhìn đi nhìn lại không thấy ai mới lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện. Lúc này Tiểu A từ đâu nhảy ra: “Đang đợi xe hả? Cô sống ở đây? Nếu thuận đường thì chúng mình cùng về để tiết kiệm chút tiền xe. Ngày mai ghi phiếu chi hai phần, như vậy thì lời rÓI.

Đây rõ ràng là muốn lừa tiền người đàn ông của cô một cách trăng trọn! Khóe miệng của Trần Mộng Dao co giật: “Đại khái… sẽ không thuận đường… như cô nói thì tiền xe cũng không bao nhiêu, cứ làm theo ý cô. Đợi một lát có xe thì cô đi trước đi, tôi không gấp.”
Bình Luận (0)
Comment