Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 500

Ôn Ngôn gục đầu không nói gì, trong lòng cũng không đồng ý lời của bà nội. Mục Đình Sâm thích cô, không nhất thiết là may mắn của cô, càng giống với vận rủi hơn. Chuyện của quá khứ, bà không biết nên mới nói thế, nếu thật sự biết rồi, có lẽ cũng không thuyết phục được cô nhìn về phía trước. Mọi uất ức của cô đều do chính Mục Đình Sâm gây ra, còn nói cô không tủi thân sao?

Thân xe đột nhiên va chạm mạnh, bà lão lập tức dựng tóc gáy: “Thằng nhóc lái xe này, chạy chậm một chút!

Đừng có xóc chết người chứ! Làm gì thế hả? Lái xe mà tay chân lóng ngóng thế sao!”

Người lái xe là vệ sĩ của Mục gia bị bà cụ mắng chửi xối xả, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận …”

Ôn Ngôn bắt lực nói: “Không sao, cứ từ từ lái xe, đừng gấp.”

Không lâu sau, xe dừng lại ở địa chỉ mà Ôn Chí Linh đưa cho bà cụ, tựa hồ là có ý, nơi ở của Ôn Chí Linh ở Đề Đô cách Mục gia không xa, đương nhiên là vị trí tốt, giá thuê cao, thậm chí trong một khu nhà cũ khiêm tốn, chỉ riêng tiền thuê nhà là quá đắt đối với những người bình thường. Nhìn khu chung cư trước mặt đã mấy năm, Ôn Ngôn có chút lo lắng: “Bà nội, cháu nghĩ… bà nên về Mục gia.”

Bà lão không chịu dừng lại bước xuống xe: “Giá thuê ở đây đắt, phòng thuê nhỏ, cũng chẳng sao, ở được là được, có phòng to nhưng lại không có mùi vị của gia đình. Đừng lo cho bà, mau về đi cháu.”

Ôn Ngôn không cho vệ sĩ lái đi ngay mà lập tức xuống xe. Lúc này những bông tuyết nhỏ tung bay trên bầu trời, cô và bà cụ đứng nhìn nhau, nhất thời như có ngàn vạn lời muốn nói nhưng lại không nói ra được một câu, bà bình tĩnh nhìn cô một hồi, sau đó đột nhiên hỏi: “Bà ôm cháu được không? Cháu rất giống với bố cháu.”

Trong lòng Ôn Ngôn có chút chua xót, mỉm cười mở rộng vòng tay.

Không biết có phải là trời nổi gió không, mà đôi mắt bà có chút đỏ lên, cánh tay gầy yếu ôm lấy Ôn Ngôn, nhẹ nhàng như sợ làm cô bị thương. Lúc này, cô có thể cảm nhận rõ ràng thân thể của bà đang run lên nghẹn ngào.

“Ngôn Ngôn à… hãy nhớ những gì bà đã nói với cháu trong xe, hãy sống vui vẻ với Mục Đình Sâm. Cậu ta đều nói với bà rồi…”

Cả người Ôn Ngôn run lên, đồng tử đột nhiên giãn ra.

Mục Đình Sâm có nói cho bà biết sự thật về vụ tai nạn máy bay không? Làm sao anh có can đảm nói chuyện này với một người lớn tuổi chứ? Hơn nữa còn được tha thứ, cô kinh ngạc, không dám tin, đồng thời cô cũng hỏi bản thân, bà nội có thể tha thứ, thế còn cô?

Cô có thể không? Hay là nói, Mục Đình Sâm đã bịa chuyện với bà nội?

Một lúc sau, cô ngập ngừng hỏi: “Bà có chắc anh ấy đều nói hết với bà rồi chứ?”

Bà nội từ từ buông cô ra: “Ừm, bà biết những gì mà cháu biết, cháu không biết, bà cũng biết rồi, tuy bà đã già, nhưng không có hồ đồ, về đi, tuyết rơi rồi.”

Ôn Ngôn muốn nói nhưng lại thôi, bà cũng không cho cô cơ hội nói chuyện, đẩy cô lên xe: “Đi đi.”



Xe vừa nổ máy đã nhìn thấy Ôn Chí Linh cùng chồng bà ta vội vàng đi ra, chẳng trách bị bà nội thúc giục rời đi, nếu bị họ quấn lấy thì khó mà đi được.

Ôn Chí Linh và chồng cô ta rất ân cần, một người phụ dìu bà lão, một người xách hành lý. Ôn Chí Linh nhìn xe Ôn Ngôn rời đi mới hỏi: “Mẹ, Tiểu Ngôn đưa mẹ đến đây à? Thế sao nó không lên nhà ngồi? Chê nhà bọn con nhỏ sao?”

Bà cụ vẻ mặt ủ rũ nói: “Đúng vậy, nó cũng không coi thường gì cô, đừng suy bụng ta ra bụng người, cũng đừng làm tôi thấy xáu hổ.”

Chồng Ôn Chí Linh nghe xong cảm thấy có gì đó không ổn: “Mẹ, đều là người một nhà cả mà, đâu phải chúng ta không có liên quan gì. Lời này thốt ra từ đâu thế ạ? Xem ra còn chưa tới hai tháng nữa là Tết Nguyên Đán rồi. Chúng con đang kinh doanh ở Đế Đô, dự định cũng sẽ ở lâu dài, mấy đứa nhỏ cũng sẽ được nghỉ đông sớm, cả nhà đều ở đây, chỉ bằng đến biệt thự của cháu gái lớn ăn Tết.”

Ôn Chí Linh cũng đáp rằng: “Càng nhiều người thì càng náo nhiệt.”

Bà cụ giễu cợt: “Đừng có một tiếng cháu gái lớn, hai tiếng cháu gái lớn như vậy, bà già tôi đây không được hưởng phúc thì anh cũng không có phần, bớt mơ mộng. Không phải ai cũng có thể vượt qua ngưỡng cửa Mục gia. Tôi đây không xứng thì anh cũng không đâu, đừng có suy nghĩ đó nữa.”

Mặt chồng của Ôn Chí Linh sa sằm: “Vậy ý của mẹ là mẹ và cháu gái lớn sẽ không liên lạc nữa ạ? Sợ chúng con làm phiền sao? Thật ra mẹ tự ý muốn đi hay bị người ta đuổi thế?”

Trong lòng Bà cụ không thích con rể hợm hĩnh, nên nghiêm mặt không trả lời. Chồng của Ôn Chí Linh tức giận đến mức muốn đặt hành lý xuống, lại bị Ôn Chí Linh nhìn chằm chằm: “Anh có im đi không? Cho dù mẹ có bị đuổi đi hay không, chúng ta cũng nên phụng dưỡng mẹ!”

Rõ ràng Ôn Chí Linh đang nói chuyện với bà cụ, xét về quan sát và biểu hiện, lão phu nhân sống gần như cả đời đương nhiên phải tinh hơn, chỉ thấy buồn cười, trong lòng ai cũng nham hiểm, còn cô ta thì không chắc.

Thang máy trong khu nhà khi chạy sẽ phát ra tiếng kêu cót két, không gian chật hẹp khiến người đi cảm thấy chán nản.

Sau khi vào nhà, Ôn Chí Linh mang hành lý của bà cụ vào phòng ngủ chính: “Mẹ, mẹ ở phòng lớn nhé, nhà này chỉ có hai phòng ngủ. Phòng thứ hai thì hơi nhỏ, điều kiên nơi này chỉ như thế này, néu không so sánh với Mục gia thì ở cũng không đến nỗi nào. Sau này cháu gái mẹ là người hiếu thuận, sẽ cho chúng ta một căn nhà lớn hơn, chúng con cũng sẽ theo mẹ.”

Bà cụ tức giận dọn hành lý lên phòng ngủ thứ hai: “Đừng nói với tôi, tôi sẽ ở một nơi nhỏ để khỏi phải bận tâm và bị người khác gọi là hống hách.”

Chồng Ôn Chí Linh không ngừng nháy mắt, Ôn Chí Linh theo sau cười hỏi bà cụ: “Mẹ, quần áo trên người mẹ khá đắt? Con thấy Tiểu Ngôn đối với mẹ rất tốt.

Mẹ dọn ra ngoài như vậy chắc nó lo lắng lắm nhỉ? Sợ chúng con sẽ khắc nghiệt với mẹ, nên để lại tiền tiêu vặt trên người mẹ không?”

Bà cụ mở vali nói: “Tự kiếm đi, những đồng nào mày kiếm được cũng là của chúng mày.”

Chồng Ôn Chí Linh xoay người vội vàng trở về phòng ngủ chính, cố ý đóng sầằm cửa lại. Không có người khác, hai mẹ con có thể mở lòng, ánh mắt bà cụ khó có thể che giấu sự thất vọng: “Tiểu Linh, tôi là mẹ của cô. Nhìn xem cô cưới phải ai kìa, cô thực sự đã lấy nhằm một thằng tòi luôn chỉ biết nghe lời nó, đúng là không có tư cách! Nói thật với cô, sau khi chuyển ra ngoài tôi không có ý định liên lạc với Ôn Ngôn, ngoại trừ cùng huyết thống tôi với con bé không ai nợ ai.”

Ôn Chí Linh nghe xong lời này, có chút hưng phần liền ngồi xuống mép giường: “Nó không nợ mẹ, mà là nợ con. Mẹ đã gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng cho bố nó rồi, con cũng đã chịu đựng từng ấy năm rồi, cho nên nó phải trả ơn! Không quan trọng việc mẹ có liên lạc với nó hay không, con chỉ muốn nhận lại những gì đáng nhận thôi. Mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc mẹ đến cuối cuộc đời, nhưng điều này không ngăn cản được việc nó phải giúp bố mình đền đáp ân tình này. Mục gia không thiếu chút tiền ấy, mẹ đừng nói giúp nó nữa.
Bình Luận (0)
Comment