Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 518

Trần Mộng Dao lại ngáp một cái: “Đừng nhắc nữa, đêm qua mình thức trắng cả đêm nên bây giờ không có tinh thần làm việc gì cả. Bây giờ cậu đến thì mình tinh táo hơn rồi."

Đợi ghế ngồi được mang vào, Ôn Ngôn ngồi xuống hỏi: “Tối hôm qua cậu đi đâu? Tại sao cả đêm lại không ngủ vậy?"

Trần Mộng Dao nhìn nhìn xung quanh sau đó nói nhỏ: “Đợi lát mình nói cậu nghe, nói ở đây không tiện cho lắm.

Ön Ngôn nghe thế cũng không hỏi nữa. Cô nhìn thấy Trần Mộng Dao đang vò đầu bứt tóc trước màn hình máy tính bèn tiến đến hỏi: “Để mình giúp cậu đi, mong là minh vẫn còn nhớ những thứ đã học qua. Mình cảm thấy có thể nền tảng của mình mạnh hơn cậu một chút."

Trần Mộng Dao như gà mái ấp trứng mà bảo vệ máy tính: "Đừng! Nếu Mục Đình Sâm nhà cậu mà nhìn thấy lại tưởng là mình ngược đãi cậu đó. Cậu đi bộ thôi mà anh ta cũng sợ cậu mệt, mình nào dám nhờ cậu giúp mình làm việc? Mình vẫn chưa muốn chết đâu!"

On Ngôn nhẹ nhàng lườm có một cái: “Thôi nào! Cậu biết mình làm được mà, mình đâu có yếu ớt như vậy đâu, là anh quả căng thẳng thôi. Mình chỉ giúp cậu một chút nên sẽ không mệt được đâu, con ngồi một bên như thế minh cảm thấy nhàm chán låm."

Trần Mộng Dao do dự hai giây, sau đó thỏa hiệp: "Đuợc thôi, cậu ngừa tay thì cứ làm đi. Bản vẽ này minh đã kéo dài hai ngày rồi mà vẫn chưa có cảm hứng gì."

Ôn Ngôn vừa bắt tay vào làm thì Tiểu A đã nghiêng người qua: "Mục phu nhân, trước đây cô từng làm qua công việc này à?" Ön Ngôn gật gật đầu: "Đúng vậy, trước đây tôi làm thiết kế.

Nhưng đã rất lâu rồi chưa tiếp xúc lại với công việc này.”

Tiểu A nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Cũng phải ha! Bây giờ cô là Mục phu nhân rồi, còn mang thai nữa. Chắc chắn Mục tổng cưng chiều cô lên tận trời rồi, sao có thể cho cô ra ngoài làm việc chứ? Không giống với cái số phải lăn lộn cả đời của chúng tôi."

Ôn Ngôn cười cười không nói gì. Thật ra cô không biết nên phản ứng thế nào trước những lời khen này, từ trước đến nay cô đều không cảm thấy rất tự hào vì được làm Mục phu nhân.

Trần Mộng Ddao ngồi ở một bên buồn chán, cô chợt nhớ đến tấm danh thiếp của Diệp Quân Tước. Cô nghĩ ít nhất nên gửi một tin nhắn cảm ơn cho người ta, chỉ là cô cảm thấy kỳ lạ khi đối phương lại quan tâm và giải quyết rắc rối giúp cô như vậy, chắc chắn phải có mục đích gì đó nhưng cô không muốn hỏi. Bởi vì cô không có ý định qua lại với người khác giới. Ngoại trừ Kính Thiếu Khanh và các anh của anh thì bên cạnh cô không thể dung nạp thêm phái nam nào khác.

Đợi đến lúc cô lục tìm danh thiếp mới phát hiện ra bản thân đã làm mất từ khi nào rồi, cô thử lục lại trí nhớ nhưng vẫn không nhớ ra. Cô đã thức trắng một đêm, bây giờ suy nghĩ một chút thì tế bào não bị chết đi không ít nên cô đành từ bỏ vậy.

Thời gian còn chưa đến một tiếng thì Ôn Ngôn đã đãi khải xử lý xong bản thảo mắc kẹt hết hai ngày của cô, Tiểu A nhìn thấy liên há hốc miệng: “Bản thảo này còn tốt hơn cả bản thảo trước đây của Mộng Dao, cô lợi hại quá đi!"

Trần mộng Dao không những không cảm thấy bị thua thiệt mà còn vô cùng tự hào nói: “Tất nhiên rồi! Cô cũng không nhìn xem Tiểu Ngôn nhà này là ai, lúc cậu ấy đang làm nghề này thì tôi còn đang ở nước ngoài ăn uống chơi bời. Trước đây cậu ấy từng làm cho tập đoàn Mục thị, còn được lên cả báo chí cơ, lợi hại chưa? Nếu cậu ấy không phải đổi nghề không làm nữa thì cậu ấy đã sớm trở thành nhà thiết kế nổi tiếng rồi."

Ön Ngôn giải thích xong chi tiết thì đứng dậy: "Phần còn lại cậu tự làm nhé, mình cũng đã nói với cậu rồi đó. Bây giờ mình đi bộ một chút đã, ngồi lâu quá nên chân có chút tê."

Bây giờ Trần Mộng Dao đang kịch động đến nổi cảm hứng dâng trào: “Được, nếu cậu chán quá thì đi tìm "Kính tổng" của bọn minh nói chuyện một chút, chắc anh ấy rảnh rỗi hơn bọn minh."

Ôn Ngôn cười một cái nhưng không đi đến phòng làm việc, thật sự cô không có đề tài gì để tán gẫu riêng với Kinh Thiếu Khanh.



Khi gần đến mười hai giờ trưa, Mục Đình Sâm vội vội vàng vàng chạy qua đây, anh còn mang theo vài phần bánh ngọt: "Sao rồi? Em có chỗ nào không được khỏe không? Em đói chưa? Anh mang cái này qua cho em ăn lót bụng đây, lát sau anh dẫn em tới nhà hàng của Thiếu Kính ăn trưa."

Ôn Ngôn có chút không chịu được: "Anh có thể... đừng cần thận như vậy được không? Em không thể nào động một chút là đói được, cũng sẽ không hễ chút là mệt mỏi. Em đang rất ồn mà, anh thả lỏng chút."

Trần Mộng Dao không chút khách sáo mở một hộp bánh ra thưởng thức, còn tiện tay đưa một phần cho Tiểu A: "Ngôn Ngôn nhà anh không đói nhưng chị em tôi đói rồi.Với cái cách cho ăn của anh thì đến lúc sinh con cậu ấy sẽ thành một bà béo hai trăm cân cho xem, lúc đó anh sẽ hối hận đó."

Hiếm khi Mục Đình Sâm có tâm trạng đấu khẩu với Trần Mộng Dao: "Cô yên tâm, em ấy có thành ba trăm cân thì tôi vẫn thích. Nhưng nếu là Thiếu Khanh thì chưa chắc, cô vẫn nên ăn ít một chút đi."

Trần Mộng Dao tức đến nỗi xém chút mắc nghẹn: “Anh thật là... tôi phát hiện ra con người anh một là không nói chuyện, nhưng một khi mở miệng thì toàn là nọc độc, chắc chắn sẽ tức chết người khác. Anh mau mang tiểu bảo bối của anh về ăn cơm đi, sắp đến giờ tan ca rồi, tôi phải ngủ trưa một giấc đã. Cảm ơn bánh ngọt của anh, xem như đây là cơm trưa vậy."

Ön Ngôn bị chọc cười: "Hai người đủ rồi. Dao Dao, mình đi trước đây. Cuối tuần cậu nhớ tìm mình đấy.”

Bước ra khỏi công ty của Kính Thiếu Khanh, Mục Đình Sâm đích thân mở cửa xe giúp cô: "Có thể ngày mai anh phải đi công tác, dự tính phải mất ba ngày."

Cô không chút suy nghĩ, nói: “Vậy anh đi đi."

Anh có chút thất vọng: "Nếu em không muốn anh đi thì anh sẽ nhà với em.

Cô ngước mắt nhìn anh, có chút mơ hồ: “Tại sao em lại không muốn anh đi?"

Anh không nói lên lời. Người ta đều nói rằng phụ nữ mang thai hay cáu kinh và xúc động, thiếu điều không thể hạnh hạ người đàn ông của mình đến chết, nhưng cô lại vô cùng yên lòng. Dù anh sắp phải đi công tác nhưng cô không chút phàn nàn.

Phải mất vài giây Ôn Ngôn mới kịp phản ứng lại: “Em không sao đâu, chỉ ba ngày thôi mà. Anh cứ làm xong việc của mình rồi trở về sớm một chút là được. Dù sao cũng nói đến đây rồi nên em cũng muốn nói thêm vài câu. Anh không cần phải lo lắng cho em quá, trong nhà còn má Lưu và chú Lâm nên anh không cần phải ngày nào cũng về sớm để ở bên em tránh làm trì hoãn công việc của anh. Mang thai cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng đấy.”

Mục Đình Sâm ngồi xuống vị trí ở kế bên cô, anh buồn bã nói: “Anh mới không phải muốn ở bên em lúc em mang thai. Phải rất khó khăn để anh có lý do chính đáng ở cạnh em, anh đang muốn bồi dưỡng tình cảm giữa hai chúng ta, em có hiểu không? Hay là... em không thích cảm giác khi ở cạnh anh?”

Lúc này Ôn Ngôn có cảm giác anh mới là người mang thai, tự nhiên anh lại nổi lên tính khi trẻ con, động một chút là xúc động cả lên, “Anh đừng như vậy... em không phải không thích cảm giác khi ở cạnh anh, chỉ là em cảm thấy rằng anh không cần phải bảo vệ em đến mức này. Khi anh lo lắng như vậy cũng làm em hồi hộp theo, thật ra em cũng rất sợ rằng đứa bé không thể sinh ra một cách bình an..."

Mục Đình Sâm quay đầu về phía cửa sổ xe, anh không nói gì nữa, có vẻ anh đang hòn dỗi.

Ôn Ngôn hướng về phía Trần Nặc nhờ trợ giúp nhưng anh lại vờ như không nghe không thấy, về chuyện này anh không thể giúp cô được rồi...

Đến nhà hàng Bạch Thủy Loan, cô chủ động khoác tay của Mục Đình Sâm để lấy lòng. Tất nhiên anh không nỡ hất tay cô ra mà chỉ dùng một tay nắm lấy tay cô.

Vì sợ răng xung quanh sẽ ồn ào nên Mục Đình Sâm đã cố tình đặt phòng ăn riêng. Sau khi ngồi xuống, anh nhìn Ôn Ngôn rồi thật nghiêm túc nói: “Em có thể giống như những người phụ nữ khác làm nũng với anh không? Một chút thôi cũng được, em cứ như vậy khiến anh cảm thấy em một chút cũng không để ý đến anh. Em có nhớ rằng em đã bao lâu không chủ động gọi điện cho anh không? Đã bao lâu rồi em không chủ động nói chuyện với anh rồi? Bình thường đều là anh nói một câu, em trả lời một câu chẳng khác gì lúc em còn nhỏ. Chỉ là bây giờ em không còn sợ anh nữa thôi. Cho dù anh bận rộn ở công ty đến tôi muộn nhưng em cũng không hề gọi hỏi thăm một tiếng. Nếu anh không về nhà thì chắc rằng em cũng không nói gì cả.”
Bình Luận (0)
Comment