Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 558

Ở phương diện thiết kế xác thực Ôn Ngôn rất có thiên phú, bây giờ không làm, sự nhiệt tình của cô cũng không có lui giảm.

Nhìn chủ đề cuộc tranh tài quần áo mùa hè, cô cảm thấy là chuyện nhỏ: “Chỉ cần tìm đúng khuynh hướng trào lưu, cũng rất có hy vọng vượt qua các vòng, phát huy bộ não của các cậu, đi thực tế nhiều tiệm một chút, hoặc cũng có thể xem kiểu thịnh hành trên mạng, nhưng không được tuần tự mà tiến, nhất định phải tân tiền hơn bộ mặc thịnh hành.”

Trần Mộng Dao nghe xong trong đầu một mớ bồng bông: “Mình biết thiết kế chủ yéu là sáng tạo cái mới, có thể đầu óc này của mình… cậu hiểu mà, cho nên mình mới đến tìm cậu. Dù sao bây giờ cậu cũng không làm được rồi, có thể mượn tay cậu ban cho mình “quang vinh” hay không? Xin cậu đấy chị em tốt…

mình có bản thảo, cậu giúp mình tùy tiện sửa vài cái được hay không? Lúc trước ở công ty bản thảo nào được cậu sửa giúp mình cũng rất hay, thật đó!”

Ôn Ngôn hết cách với cậu ấy, đưa tay ra: “Cầm tới mình xem một chút.”

Trần Mộng Dao vội vàng đem bản thảo của mình đưa lên: “Ừ, cậu xem đi.”

Chỉ nhìn một cái, Ôn Ngôn liền lắc đầu bác bỏ: “Không được, không có gì đặc sắc, bình thường lúc ở bệnh viện nhàm chán mình cũng có xem tạp chí thời trang, cũng chú ý xu hướng thịnh hành, cậu không cảm tháy bây giờ mọi người càng ngày càng thích phục cổ(*) sao? Phải có đặc sắc, cũng không phải loại quá cường điệu. Có người thích cảm giác cao quý đắt tiền, cũng có người thích tao nhã tiên khí lung lay, bản thảo này của cậu, vẫn là bỏ đi.”

() Phục cổ, hay retro bắt nguồn từ tiếng Latin với retro tiền tố, nghĩa là “phía sau” hay “trong thời gian qua” – đặc biệt là khi nhìn thấy trong ngược từ, ngụ ý một phong trào hướng về quá khứ thay vì một sự tiến bộ hướng tới tương lai, và hồi tưởng, đề cập đến một hoài cổ (hoặc quan trọng) mắt hướng về quá khứ. Hay dễ hiểu, nó là một viễn cảnh tương lai được vẽ ra từ quá khứ.

An Nhã đem bản thảo của mình thận trọng đưa lên trước: “Vậy của tôi thì sao? Tiểu Ngôn cô cũng xem giúp tôi một chút.”

Ôn Ngôn xem bản thảo giúp An Nhã, cho ra một kết luận, suy nghĩ của An Nhã hiển nhiên bị trói buộc cực lớn, vẽ ra bản thảo cũng tương đối chung quy quy củ, đương nhiên cũng không đặc sắc. Cô lấy ra một quyển tạp chí thời trang trước thích lật cho các cô xem: “Xem đi, trong quyên tạp chí này chỉ có một bộ thời trang là mang yếu tố phục cổ, nhưng theo mình biết, bán rất khá, trong vòng đánh giá cũng rất cao, danh tiếng nhà thiết kế cũng không tệ. Cả quyển tạp chí, cũng chỉ có một bộ này là một chút đánh trúng tâm hồn mình, mình cảm giác sẽ không sai, cho hai người mượn xem chút. Chờ hai người vẽ bản thảo lần nữa lại tới tìm mình đánh giá.”

Tính cách của Trần Mộng Dao càng thêm thất vọng: “Được, mình liền lấy tạp chí này về cẩn thận nghiên cứu. Hai ngày cuối tuần mình cũng không làm gì khác, nghiên cứu thật kỹ, lúc làm việc cũng có thể suy nghĩ, tác phẩm lần này là đại diện công ty tham gia tranh tài, lúc làm việc mang cái này, Lâm Táp sẽ không có ý kiến.”

Sau khi về nhà, Trần Mộng Dao liền bắt đầu nghiên cứu dựa theo xu hướng thịnh hành Ôn Ngôn nói, chủ yếu là xoay quanh tư duy phục cổ.

Lúc này An Nhã nghĩ tới một người, “Mặc”, bọn họ nói chính xác đã hai mươi mấy ngày không liên lạc rồi, cô cũng không quá nhớ để đi làm phiền anh, nhưng nghĩ đến thời hạn cuộc so tài chỉ còn chưa tới một tháng, cô lại do dự.

Theo lý thuyết cô mới vừa vào, cuộc so tài loại này cô không nên ôm hy vọng gì, nhưng loại chuyện này, không phải đặt nặng tham dự sao? Lâm Táp phí hết tâm tư đưa cô vào, nếu cô không cố gắng thì thật có lỗi với tâm sức của Lâm Táp, cuộc so tài lần này, không cần lấy được phần thưởng, chỉ cần chứng minh bản thân có tư cách, có thể làm được.

Hiếm thấy Trần Mộng Dao chuyên chú liều mạng đối với một chuyện như vậy, sau mấy ngày giằng co, cô ra bản thảo, sau khi tan việc thì đi bệnh viện tìm Ôn Ngôn thương lượng.

Ôn Ngôn nhìn bản thảo của cô một chút, giúp cô dùng bút chì sửa lại mấy nét, vẽ ra mấy bộ phận còn có thể cải thiện: “Đầu óc cậu cũng có lúc thông suốt, đã không tệ nữa rồi, thay đổi mấy chỗ nữa đoán chắc là được rồi. Dao Dao, nói thật, từ khi vừa mới bắt đầu ở trong mắt mình cậu chính là một người chỉ biết ăn uống vui chơi, lần này hiếm khi được chăm chỉ, mình đối với cậu có chút nhìn với cặp mắt khác xưa nha.”



Quằng thâm của Trần Mộng Dao cũng lộ ra, nhưng ánh mắt vẫn mang thần thái sáng láng như trước: “Có thật không? Vậy mình yên tâm rồi, trước tiên mình ở chỗ này dùng bút sửa một chút chỗ có thể sửa cho cậu xem xem, chỗ phức tạp buổi tối mình trở về tăng ca, ngày mai lại tới đưa cho cậu xem. Cậu không biết đâu, mình liên tục thức đêm, cảm giác cả người đều không khỏe, thế nhưng có một loại sức mạnh đẩy mình tiếp tục tiến lên, mình nhất định phải nổi danh, không dựa vào ba mẹ không dựa vào đàn ông, chỉ dựa vào bản thân mình!”

Ôn Ngôn thây cô cố gắng như vậy, cũng rất vui vẻ yên tâm.

Theo cửa phòng bệnh bị người đẩy ra, Ôn Ngôn liền nghĩ đến mỗi ngày Kính Thiếu Khanh sẽ tới đưa cơm cho cô…

Trần Mộng Dao cho là Mục Đình Sâm tới, cũng không có phản ứng gì, thậm chí không có ngắng đầu nhìn, cho đến khi má Lưu mở miệng: “Thiếu Khanh tới rồi? Cực khổ cho cậu.”

Cả người cô cứng đờ, theo bản năng thu dọn bản thảo: “Tiểu Ngôn, mình đi trước, ngày mai lại tới tìm cậu.”

Ôn Ngôn nhìn mặt Kính Thiếu Khanh không chút cảm xúc: “Được rồi… đi đường chậm một chút.”

Vào thang máy, Trần Mộng Dao mới thở dài nhẹ nhõm, cô có chút phiền muộn, mới vừa rồi tại sao phải hoảng sợ? Đó không phải là phong cách của cô…

Trong đầu cô không tự chủ được nghĩ tới lúc trước ở phòng bếp nhà trọ của cô Kính Thiếu Khanh nói với cô: “Nếu như anh nói, anh không có lỗi với em, còn có thể trở lại như trước không?”

Sau khi chính anh khẳng định câu trả lời với cô, anh không đi tìm cô, lâu như vậy cũng không chạm mặt qua, mới vừa rồi đột nhiên gặp ở phòng bệnh, cô lại hoảng sợ…

Ngoài mặt Kính Thiếu Khanh cũng không nhìn ra sóng lớn gì: “Đình Sâm vẫn chưa tới sao?”

Ôn Ngôn gật đầu một cái: “Ừ, chắc là đang bận, buổi chiều anh ấy đã tới. Tôi cũng không thể ở bệnh viện liền kéo theo anh ấy, làm cho anh ấy chuyện gì cũng không làm được? Đúng rồi, gần đây không phải cuộc so tài thời trang ba năm một lần sắp bắt đầu sao? Công ty các anh cũng có dự thi chứ? Dao Dao cũng rất cố gắng, gần đây lúc tan làm thường đến tìm tôi cho ý kiến giúp cậu ấy.”

Ý trong lời cô là đang nhắc nhở Kính Thiếu Khanh, Trần Mộng Dao còn tới nữa, chạm mặt như vậy không chỉ là một lần, hy vọng lần sau bọn họ gặp mặt không phải lúng túng như vậy nữa, cũng không chào hỏi lẫn nhau, thậm chí không nhìn đối phương một cái, làm như không quen biết. Từ quan điểm của cô, cô dĩ nhiên hy vọng Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao còn có thể làm bạn.

Kính Thiếu Khanh nhàn nhạt cong khoé môi: “Đầu óc đó của cô ấy, có gắng thê nào đi nữa cũng cứ như vậy, néu cô ấy có thể đạt giải nhất… ồ không, trên top 10, top 1 đối với cô ấy yêu cầu quá cao quá cực đoan rồi, chỉ cần cô ấy có thể lọt top 10, thì tôi liền lật đỗ tất cả nhận thức về cô ấy lúc trước.”

Ôn Ngôn hỏi: “Anh biết vì sao quan hệ của tôi và Dao Dao tốt như vậy không? Người có thể tiến tới với nhau, luôn có phương diện giống nhau, chỗ giống nhau của tôi và cậu ấy đại khái chính là không dễ dàng chịu thua, không đụng tường nam không quay đầu(*), đụng tường nam cũng không nhất định quay đầu, anh xem nhẹ cậu ấy rồi. Em có dự cảm, lần này Dao Dao coi như không vào được top 10, cũng có thể ở trên top 2.

0Dẫu sao vòng thứ nhất bản thảo loại bỏ đi không ít người, bản thảo của cậu ấy em có thể cho qua, anh không cần nghỉ ngờ tài nghệ của em.”

(*) Không đụng tường nam không quay đầu ý chỉ chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác, giống như không thấy quan tài không đỗ lệ Kính Thiếu Khanh có chút nghỉ ngờ: “Thật hay giả vậy? Ngay cả em cũng nói như vậy… vậy thì đợi xem xem, dù sao mỗi lần đều là công ty Đình Sâm đứng đầu, tất cả thiết kế tinh anh Đé Đô đều ở đây tay trong cậu ấy. Nếu cô ấy có thể vào top 10, vậy sẽ khiến người ta vô cùng kinh ngạc…
Bình Luận (0)
Comment