Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 572

Thiếu Khanh không trả lời mà chỉ đen mặt nhìn vào dòng tin nhắn đến. Một chữ “lại” hiện ra cho thấy Diệp Quân Tước và Trần Mộng Dao đã nhiều lần gặp mặt nhau.

An Nhã không nhận được tin nhắn trả lời, cô suy nghĩ một hồi rồi soạn tiếp tin nhắn gửi đi: “Về chuyện sao chép kia, tôi thật xin lỗi. Tôi không nghĩ đến người bạn “Mặc” trên mạng xã hội của tôi lại là Giản Mặc của công ty anh. Tôi càng không ngờ tới anh ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, làm liên lụy cả anh. Nói thế nào đi nữa thì mọi chuyện đều do tôi mà ra, là tôi nợ anh. Sau này anh muốn biết gì về chuyện của Trần Mộng Dao thì cứ hỏi riêng với tôi, tôi sẽ nói anh nghe. Tôi biết trong lòng anh vẫn còn tình cảm với cô ấy, tôi cũng muốn hai người được ở bên nhau.”

Sau khi cô gửi xong tin nhắn thì nghiêng mặt qua nhìn Trần Mộng Dao, rồi đem điện thoại bỏ vào ngăn kéo của bàn làm việc.

Đợi đến lúc gần tan ca, Trần Mộng Dao vẫn chậm chạp thu dọn đồ đạc như thường lệ, An Nhã ngước mắt lên nhìn cô: “Cô không cần đợi tôi, cô về trước đi. Tôi phát hiện ra tôi để quên đồ ở nhà của Tiểu Táp rồi, đợi một lát tôi và anh ấy sẽ đi lấy nó.

Trần Mộng Dao cũng không nghĩ nhiều, cô gật đầu sau đó rời khỏi công ty.

Lúc này An Nhã mới lấy điện thoại ra, tin nhắn phải hồi của Kính Thiếu Khanh hiện ra: “Chuyện sao chép đã là quá khứ rồi, tôi cũng không trách cô, đó là vấn đề của Giản Mặc. Vậy thì làm phiền cô rồi.”

Áp lực tích tụ bấy lâu nay của An Nhã đã nhẹ đi không ít sau khi nhận được khoan dung của Kính Thiếu Khanh.

Đột nhiên Lâm Táp đi tới: “Không phải cô nói là để quên đồ ở chỗ tôi sao? Đi thôi, bây giờ tôi chở cô đi lấy. Cô đã quen với việc sống ở chung cư kia chưa? Nếu cần gì thì cô cứ tìm tôi.”

An Nhã mỉm cười nhìn Lâm Táp: “Chung cư rất ổn, không thiếu gì cả. Chúng ta đi thôi.”

Lúc xuống đến phía dưới công ty An Nhã trông thấy ở phía đường đối diện, Trần Mộng Dao đang đứng trước xe của Diệp Quân Tước nói gì đó. Chiếc xe của Diệp Quân Tước dưới ánh sáng mặt trời càng thêm bắt mắt, nó trông giống một điểm nhấn sáng bóng ở đầu con đường. Tất nhiên còn rất nồng mùi của tiền tài.

Lâm Táp không hề chú ý đến cảnh tượng kia, anh gọi cô: “Đi thôi.”

Cô trả lời một tiếng rồi lấy điện thoại ra chụp ngay một bức hình, sau đó gửi cho Kính Thiếu Khanh: “Diệp Quân Tước lại đến đây rồi. Bây giò tôi phải qua nhà của Tiểu Táp lấy đồ nên không thể đi cùng họ. Tôi cũng không biết hai người họ sẽ đi ăn cùng nhau hay không?”

“Bây giờ phái nữ đều cởi mở như vậy sao?” An Nhã lên xe xong liền hỏi Lâm Táp.

Lâm Táp không biết vì sao cô lại hỏi vậy nên chỉ thuận miệng trả lời: “Vẫn ổn đi, còn tùy thuộc vào mỗi người nữa. Có người tư tưởng khá cởi mở nhưng có người thì không. Thật ra tư tưởng cởi mở cũng không phải chuyện xấu gì, còn phải xem là cởi mở trong phương diện nào nữa.”

“Trong phương diện tình cảm đời tư. Tôi cảm thây Mộng Dao làm thế không được tốt lắm. Hiện tại cô ấy vẫn liên lạc Kính Thiếu Khanh, còn qua đêm tại nhà của anh ấy. Vậy mà cô ấy lại ra ngoài dùng bữa với Diệp Quân Tước. Dù sao hai người kia đều có tiền, cô ấy chọn đại một người vừa ý nhất là được rồi, chẳng lẽ cảm giác được người khác theo đuồi hấp dẫn đến vậy sao? Tôi rất sợ cô ấy đang chơi với lửa. Chúng ta đều thấy được Kính Thiếu Khanh đối xử với cô ấy như thế nào, hai người cũng đã đính hôn. Đột nhiên nói chia tay liền chia tay, bây giờ lại qua lại với nhau. Đúng là tuỳ ý quá, tôi không hiểu nổi cô ấy đang làm gì…”

Lâm Táp là một thẳng nam về mặt tình cảm, anh nói: “Nếu không hiểu được thì đừng quản nữa. Cô ấy cũng đâu phải là con nít nên sẽ tự quyết định được thôi.”

Cảm giác nói chuyện với thẳng nam chính là không muốn nói tiếp câu sau nữa. An Nhã ngậm miệng, cô không có hứng trao đổi thêm. Trước đây, khi còn sống chung với anh, cô mới phát hiện ra tính tình Lâm Táp an tĩnh và không thích nhiều chuyện.



Trong lòng luôn đặt sự nghiệp ở vị trí số một, quả thật là thẳng Tan “: nam giai đoạn cuôi.

Về phía Diệp Quân Tước, anh ta không phải đến mời Trần Mộng Dao dùng bữa mà là mang đến cho cô hai chai rượu đắt tiền: “Lần trước mời cô đi thưởng thức rượu nhưng cô lại không đi, bây giờ tôi mang thẳng qua cho cô đây. Hôm nay tôi có việc bận nên ngày khác cùng nhau ăn cơm vậy.”

Trần Mộng Dao biết là lần đầu anh ta tặng rượu cho cô đã là loại có giá không rẻ, cả Giang Linh cũng thích nó nên cô từ chối: “Không được đâu… tôi đâu biết thưởng thức rượu nên anh cho tôi cũng lãng phí thôi, anh cứ giữ lại cho anh đi. Đợi khi nào anh và tôi đều có thời gian rảnh thì tôi sẽ mời anh một bữa.

Diệp Quân Tước kiên quyết để A Dịch nhét hai chai rượu vào tay cô: “Tôi không thích bị người khác từ chối. Tôi cho cô rồi thì sau này sẽ là của cô, lãng phí hay không đều không liên quan đến tôi. Cứ vậy đi, tôi đi trước đây. Đúng rồi… dạo gần đây cô nên đi thăm chị em tốt Ôn Ngôn của cô.”

Trần Mộng Dao có chút kinh ngạc: “Quả thật anh nắm rất rõ về chuyện của tôi… ngay cả những người bên cạnh tôi và tình hình của họ anh đều biết hét.”

Diệp Quân Tước không hề phủ nhận: “Biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà, muốn hiểu rõ về một người thì phải hiểu rõ toàn bộ của cô ấy. Dù sao Ôn Ngôn cũng là người bạn thân nhất của cô, tất nhiên tôi không thể bỏ sót rồi.”

Lần này cô đã ngoan hơn, cô không còn hỏi anh vì sao phải hiểu rõ về cô nữa. Dù sao có hỏi thì anh ta cũng bảo cô đợi hoa nở thôi.

Sau khi trở về nhà thì Trần Mộng Dao đi đến ban công xem thử chậu hoa mà Diệp Quân Tước tặng cô. Chậu hoa đã mọc xum xuê không ít nhưng vẫn không thấy dấu hiệu hoa nở, chẳng khác gì một loại cỏ.

Cô cẩn thận cất hai chai rượu vang đi, lúc này Kính Thiếu Khanh đột nhiên gọi đến. Cô còn chưa kịp quan tâm đến mình còn đang thở dốc đã đi bắt máy, đầu dây bên kia nghe thấy một tiếng thở dốc của cô liền yên lặng, cô có chút khó hiểu: “Sao vậy? Gọi điện thoại đến lại không lên tiếng?”

Kính Thiếu Khanh lạnh lẽo nói: “Em đang ở cùng Diệp Quân Tước?”

Cô đỡ trán một cái: “Không có, tôi đang ở nhà. Tiểu Nhã đến nhà Lâm Táp lấy đồ rồi. Hiện tại chỉ còn một mình tôi ở nhà thôi, nếu anh không tin thì tôi sẽ gọi video cho anh xem.”

Kính Thiếu Khanh nghe thế mới an tâm: “Vậy tại sao em lại thở dốc?”

Khóe môi của con giật giật: “Trong đầu anh chỉ có thể nghĩ được nhiêu đó thôi sao? Anh tưởng tôi và Diệp Quân Tước đang làm chuyện mờ ám với nhau chứ gì? Tôi phục anh luôn rồi, tôi mệt nên thở dốc cũng không được à? Cho dù tôi có ý định đó thì anh ta có khả năng sao? Tôi bái phục bộ óc suy đoán của anh! Anh gọi điện đến làm gì vậy?”

Lúc này tâm trạng của anh đã tốt hơn, tất nhiên sẽ không còn giận dữ nữa mà ủy khuất nói: “Ở một mình rất cô đơn, tại sao em không qua đây với anh? Em từng nói là em sẽ qua đây đều giúp anh trị thói quen mắt ngủ của anh mà. Em qua đây nhé?”

Trần Mộng Dao kéo áo lên ngửi ngửi, một mùi thuốc nồng nặc xông vào khoang mũi cô khiến cô thở ra một hơi: “Thôi đi, để mắy ngày sau rồi nói tiếp. Anh kiên trì thêm vài ngày đi, dạo gần đây tôi không tiện cho lắm.”

Nghe thấy cô nói không tiện, Kính Thiếu Khanh liền nghĩ đến phương diện nào đó: “Đang kỳ nguyệt san sao? Cũng đâu phải anh sẽ làm gì với em đâu… không sao, bây giờ anh qua đón em.

Cô vỗ vỗ ngực để tránh bị tức chết: “Anh mới người đang kỳ nguyệt san ấy, ngày nào anh cũng đến kỳ nguyệt san! Tôi… tôi vừa dán thuốc nên toàn thân đều là mùi thuốc, ngửi rất kỳ. Đợi vài ngày sau không còn mùi nữa mới bàn tiếp đi, tôi đi tắm trước. Tôi đi làm cả ngày đã mệt lắm rồi, anh đừng dày vò tôi nữa. Tôi nhắn mạnh với anh lần nữa, tôi và Diệp Quân Tước không có gì với nhau cả, trước khi chia tay anh cũng không, bây giờ càng không. Anh đừng mãi nghi ngờ tôi và anh ta nữa, anh mà nhắc chuyện này nữa thì tôi giận thật đấy!”
Bình Luận (0)
Comment