Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 576

“Chú sợ Mục Đình Sâm gây khó dễ nên lén lút nhờ người khác đưa thư cho cháu. Cháu đừng tin cậu ta! Cậu ta chính là ma quỷ! Cháu biết là bố của cháu bị cậu ta hại chết đúng chứ?

Cháu tha thứ cho cậu ta vì đứa bé trong bụng cũng là điều đương nhiên. Dù sao đã qua nhiều năm rồi, chỉ cần cậu ta hồi cải là được. Nhưng mà cháu có biết là bà nội của cháu cũng bị cậu ta hại chết hay không? Bà của cháu chỉ bị cảm sốt nên vào viện, chỉ là viêm phổi nhẹ. Nhưng sau khi cậu ta vào thăm bà thì bà đã chết trong bệnh viện. Cậu ta luôn giấu cháu về việc bà nội cháu qua đời đúng chứ? Cháu tự suy nghĩ xem tại sao cậu ta lại làm vậy.”

“Mặc dù chú và cháu không có quan hệ huyết thống gì nhưng cháu cũng từng gọi chú một tiếng chú, chú sẽ không hại cháu.

Cậu ta hại chết bà nội cháu là vì bà biết được chuyện cậu ta hại chết bố của cháu. Cậu ta sợ bà cắm cản hai người, sợ cháu mang theo đứa bé trong bụng rời đi nên mới hạ quyết tâm diệt khẩu! Cậu ta ở sau lưng cháu uy hiếp bà nội của cháu, một bà lão thì làm sao chịu được loại uy hiếp như vậy chứ? Vậy mà cậu ta năm lần bảy lượt đến “thăm bệnh” như vậy? Chắc chắn bà đã bị cậu ta dọa đến đỗ bệnh.”

“Thật sự cháu cho là bà nội của cháu ngu hay sao? Bà sẽ bỏ rơi cuộc sống an nhàn ở một hào môn như Mục gia để đi theo chú và cô của cháu ư? Thật đáng sợ, nhưng bà cũng đã ra đi rồi, cuối cùng cũng không thể thoát được. Chú luôn muốn nói với cháu sự thật nhưng Mục Đình Sâm đã đuổi chú và cô của cháu ra khỏi Đề Đô rồi, nên cô chú không có cơ hội làm vậy. Vả lại, chắc cậu ta đều dùng phần lớn thời gian ở cạnh cháu đúng không? Bình thường cậu ta đều cho người giám sát cháu là vì sợ chúng ta nói ra sự thật với cháu. Chú biết cháu ở bệnh viện nên mới nghĩ đến việc gửi thư cho cháu. Cháu cứ xem rồi quyết định, những điều cần làm chú đều làm hết rồi. Cậu ta còn cho người đến cảnh cáo chú một trận. Hình chụp đều nằm trong phong thư, cháu tự xem đi. Chú cũng sợ chết, chú xin lỗi vì đã không sớm nói cho cháu biết.”

Sau khi đọc đến chữ cuối cùng, cô vò tờ giấy thành một đoàn rồi nhét dưới gối. Trong phong thư còn có ảnh chụp, toàn bộ đều là bộ dạng toàn thân thương tích của chú cô, thê thảm đến mức người khác không dám nhìn! nội dung của bức thư có chút loạn nhưng chủ đề vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức đánh thẳng vào tinh thần người khác.

Cô tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, suốt quãng thời gian này vợ chồng Ôn Chí Linh không còn đến quấy rối cô nữa, mỗi lần cô hỏi Mục Đình Sâm về chuyện của bà nội thì anh luôn né tránh. Bà nội qua đời, vậy mà cô không hề hay biết! Vợ chồng Ôn Chí Linh thì bị đuổi ra khỏi Đề Đô!

Trước đây cô cứ cho là bà nội vì muốn tốt cho cô nên mới cố chấp đi cùng vợ chồng Ôn Chí Linh. Bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ chút huyết thống thì giữa bà cô không có tình cảm sâu sắc gì, cuộc sống ở hào môn lại hấp dẫn như thế thì ai lại chọn một cuộc sống nghèo túng chứ.

Ngày mà bà cụ rời đi, đúng thật bà từng nhắc đến chuyện của Mục Đình Sâm, mối thù giết con sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Bà nói: “Những gì cháu biết thì bà biết, những gì cháu không biết thì bà cũng biết.” Cô không hiểu ý của bà là gì.

Ngoài mặt giống như bà đang khuyên cô làm hòa với Mục Đình Sâm nhưng mà có khi nào còn ngụ ý khác? Phải chăng bà cảm thấy cô mang đứa con trong bụng thì không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Mục Đình Sâm, nên mới không nói ra? Bà để cô bị anh lừa gạt để bảo vệ bản thân?

Cô nhớ vẻ mặt che giấu cô mà không chút biến sắc của anh, sống lưng liền lạnh. Cô còn tưởng bà nội không liên lạc cô và do sợ liên lụy cô, thật không ngờ đến người cũng đã mát rồi.

Sao Mục Đình Sâm có thể bình tĩnh tự nhiên đến vậy?

Cô không muốn tin là người đàn ông luôn dốc sức dành hết dịu dàng cho cô lại là người làm ra chuyện như vậy. Cô có thể bỏ qua tai nạn máy bay của trước đây, nhưng nếu thật sự anh lại làm ra loại chuyện này thì cô không thể tha thứ anh được nữa!

Cô ép bản thân bình tĩnh lại. Hiện tại có hai chuyện cô cần xác nhận với Mục Đình Sâm. Một, có phải bà đã qua đời không và tại sao phải giấu cô. Hai, Mục Đình Sâm có đuổi vợ chồng Ôn Chí linh ra khỏi Đế Đô và cho người cảnh cáo họ không Cô cất đi phong thư trước khi má Lưu trở lại. Lúc má Lưu lột vỏ vải cho cô, miệng bà còn bảo là trái vải dạo này rất đắt tiền và nóng, khuyên cô ăn ít thôi vì còn đang mang thai.



Ôn Ngôn khẽ lau đi mồ hôi lạnh trên trán: “Má để ở đó đi, nếu không còn chuyện gì thì má cứ về nghỉ ngơi trước. Con ở đây một mình là được, má không cần lúc nào cũng trông coi con đâu.

Má lưu không ngắng đầu, bà nói: “Sao làm vậy được? Lỡ như xảy ra chuyện thì sao? Thiếu gia đã nói rồi, không được để con ở một mình. Lúc nãy ra ngoài má rất sợ hãi, nếu để thiếu gia biết được thì lại trách má cho xem.”

Cô có chút mắt kiểm soát: “Là lo lắng cho con hay muốn giám sát con? Đừng có theo sát con nữa!”

Má Lưu bị cô lớn tiếng liền giật mình: “Ngôn Ngôn… con làm sao vậy? Thiếu gia đối xử với con tốt hay không mà con còn chưa biết sao? Chúng ta thật lòng muốn tốt cho con, mọi người đang chăm sóc cho con, sao có thể là giám sát con chứ? có phải con thấy chỗ nào không khỏe không? Có cần má gọi bác sĩ đến kiểm tra không?”

Ôn Ngôn cảm nhận được đứa con trong bụng sẽ động dữ dội mỗi lần cô kích động. Thế nhưng bây giờ cô không thể kiểm soát được bản thân được nữa. Có thể do cô đã từng bị lừa gạt nên niềm tin của cô đối với Mục Đình Sâm đã mỏng manh đến đáng thương. Toàn bộ nội dung trong bức thư đều trùng khớp đến vậy thì làm sao cô có thể không nghỉ ngờ được? Điều quan trọng nhất chính là… người thân của cô đã chết nhưng cô vẫn không hề hay biết! Ngoại trừ Trần Hàm thì bà nội là người thân máu mủ duy nhất của cô rồi…

Đột nhiên giữa đùi cô chảy ra chất lỏng nóng ẩm, cột sống còn mang theo từng đợt đau đón. Cô đỡ bụng, vật vã bước xuống giường: “Con muốn gặp Mục Đình Sâm! Má kêu anh ta đến đây! Con phải hỏi xem tại sao anh ta lại lừa dối con! Anh ta còn hại con chưa đủ sao? Con muốn cùng anh ta ở bên nhau, con muốn… A… tại sao lại đối xử với con như vậy?” Đọc full Nhà có manh thê cưng chiều tại truyen88.net

Má Lưu hoảng hốt làm rót trái vải trong tay, bà chạy đến ôm lấy cô: “Bác sĩ! Bác sĩ mau tới đây! Túi nước ối vỡ rồi! Phải sinh Àrjm non rôi!

Giây cuối cùng trong ý thức của cô là khi cô bị y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.

Mục Đình Sâm rất nhanh đã chạy đến bệnh viện, trên gương mặt anh tuần mang theo lo lắng: “Má Lưu, chuyện gì vậy? Tại sao Ngôn Ngôn lại đột ngột sinh non?”

Má Lưu lau nước mắt, nói: “Tôi cũng không biết, phu nhân đột nhiên kích động lên bảo tôi trở về và đừng trông chừng nữa.

Còn nói cái gì mà chúng ta không phải đang lo lắng cho an toàn của con bé, mà đang là giám sát con bé, bảo chúng ta đừng theo sau con bé nữa. Trước khi tiến vào phòng phẫu thuật thì Ngôn Ngôn mật mực muốn gặp cậu, nói là muốn hỏi cậu tại sao lại lừa dối nó… tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì…”

Cặp mắt của Mục Đình Sâm liền trầm xuống: “Mấy hôm nay dì có để em ấy ở một mình không?”

Má lưu hồi tưởng lại một chút: “Rất ít, thường thì không quá hai phút. Đến đi vệ sinh tôi còn cách cánh cửa mà nói chuyện với nó. Hôm nay con bé bảo muốn ăn vải nên tôi có ra ngoài, mua xong thì tôi liền vội vàng trở về… sau đó thì trở thành như vậy…

Mục Đình Sâm không lên tiếng, anh từ trước cửa phòng phẫu thuật đi về phía phòng bệnh. Sau một hồi lục tìm thì anh phát hiện ra bức thư và ảnh chụp dưới gối. Biết được nguyên nhân, anh cố kiềm chế lửa giận mà gọi cho Lâm quản gia: “Tìm hai vợ chồng Ôn Chí Linh về rồi nhót lại. Tôi phải cho hai người đó biết là đụng vào tôi thì sẽ có kết cục như thế nào.”
Bình Luận (0)
Comment