Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 607

Vừa nói xong, cô đứng dậy rời đi. Lúc đi đến trước cửa thì bước chân của cô đừng lại, rồi nói: “Tôi đến đây không phải để bắt gian mà là lo là “bạn thân” của tôi gặp chuyện không may.

Nên tôi đến để nhờ Kính Thiếu Khanh tìm cô, nhưng cô đã cho tôi một “ngạc nhiên lớn”, ha ha.”

Ánh mắt của An Nhã hơi run lên nhưng bị sự kiên quyết che lắp đi, cô ta không thể động lòng trắc ẩn được. Hiện tại đã không thể quay đầu được nữa, cô ta không muốn làm một kẻ bị người khác chê cười nữa, cô ta muốn trở thành một cô gái nỗi trội ở thành phố lớn này, khiến mọi người đều phải nhìn về phía cô tai Sau khi Trần Mộng Dao rời đi, cô ta lựa chọn ở lại rồi dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà của Kính Thiếu Khanh rồi mệt mỏi quay về phòng nằm xuống cạnh Kính Thiếu Khanh. Đúng thật cô ta từng động tâm với Lâm Táp nhưng đó chỉ đơn thuần vì điều kiện vật chất, nhưng đối với Kính Thiếu Khanh thì khác. Kính Thiếu Khanh giống như một ngôi sao chói mắt làm cô ta thật sự động tâm!

Sau khi quay về chung cư, Trần Mộng Dao không tài nào ngủ được. Cô vừa nghĩ đến việc An Nhã đã làm liền cảm thấy ghê tởm và vô lực. Cuối cùng cô dọn khỏi chung cư ngay trong đêm đó rồi gửi email từ chức cho Lâm Táp. Lý do khiến cô rời đi thay vì đuổi An Nhã ra ngoài là vì cô hiểu rõ Kính Thiếu Khanh, anh ấy sẽ không vì thế mà phát triển quan hệ với An Nhã. Nếu đuổi An Nhã ra khỏi đây thì cô ta không còn nơi nào để đi nữa, đây là nhân từ cuối cùng mà cô dành cho An Nhã. Sau này cả hai đường ai nấy đi, nước sông không phạm nước giếng.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Kính Thiếu Khanh tỉnh dậy thì đầu đã đau như búa bỏ.

Ký ức trước khi say rượu của tối qua dần dần hiện về nhưng những chuyện xảy ra ở phía sau thì anh không có chút ấn tượng nào.

Lúc đầu anh tưởng là chỉ có một mình trong phòng, thế nhưng lúc anh ngồi dậy liền phát hiện góc chăn có chút nặng. Anh nhìn sang, toàn thân đông cứng. Tại sao An Nhã lại nằm trên giường anh? Đống quần áo tán loạn trên nền nhà là sao? Anh chỉ nhớ là tối qua cả hai uống rượu với nhau, tâm trạng anh không được tốt nên cũng lười đuổi người đi…

Chính lúc anh đang không biết đã làm sai điều gì thì An Nhã dần tỉnh lại: “Anh dậy rồi?”

Sắc mặt của anh trầm xuống. Anh xuống giường bước vào phòng tắm tắm sơ, đến khi mặc quần áo chỉnh tề mới đứng ở trước mặt An Nhã: “Chuyện gì đã xảy ra? Cô giải thích rõ ràng cho tôi? Tại sao cô lại qua đêm ở nhà tôi? Tại sao ở trên giường của tôi!”

An Nhã ôm chăn ra vẻ đáng thương: “Anh… anh uống say… tôi phản kháng không lại… nếu anh không nhớ thì tôi sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Uống say, phản kháng không lại? Ý nói là anh cưỡng ép cô ta sao?

Kính Thiếu Khanh vịn trán, trong giọng nói của anh có chút run rẩy: “Tất nhiên tôi sẽ xem như không có gì xảy ra! Cô là bạn của Trần Mộng Dao, loại chuyện này không nên xảy ra! Không cần biết tôi qua đã xảy ra chuyện gì, cô đi đi, đi ngay bây giò!”

An Nhã đỏ hoe mắt, cần thận bước xuống giường. Lúc tắm chăn bị kéo ra, Kính Thiếu Khanh trông thấy vệt máu đã khô trên ga giường, đỏ đến mức có chút nhức mắt. Anh không phải là một thanh niên ngây ngô nên biết rõ đó là gì, tâm trạng anh càng trở nên trầm trọng. Anh hận không thể tự tát mặt mình hai cái: “Thu dọn xong thì xuống lầu, tôi ở dưới đợi cô.”

Đến khi hai người ngồi đối diện nhau dưới phòng khách thì Kính Thiếu Khanh trông thấy vài giọt máu trên đất. Anh hỏi cô: “Đây là sao?”

Trên sô pha cũng có… những vết máu này không thể nào là máu của loại chuyện kia, rõ ràng là máu từ vết thương ngoài tạo nên.

An Nhã cúi đầu, cắn môi nói nhỏ: “Đều tại tôi… tôi không nên đến đây tìm anh. Tối qua điện thoại tôi hết pin, không về cũng không nói với Mộng Dao một tiếng. Cô ấy vì lo cho tôi nên đến tìm anh. Kết quả… cô ấy biết được rồi. Cô ấy có đánh tôi nhưng tôi không trách cô ấy, bất cứ ai cũng sẽ không bình tĩnh được nếu gặp phải chuyện như vậy, tôi có lý giải được.”

Vừa nói, cô ta vừa cố tình để lộ ra vết thương trên bàn tay. Vết thương này do chính cô ta dùng gạt tàn thuốc đập vào sau khi Trần Mộng Dao rời đi.

Kính Thiếu Khanh hít vào một hơi, sắc mặt hoảng hót: “Cô nói gì? Trần Mộng Dao biết rồi? Tối qua em ấy có đến đây ư?”

An Nhã có chút thảng thốt, vết thương trên tay cô ta đáng sợ đến vậy mà anh lại quan tâm đến chuyện Trần Mộng Dao có biết chuyện hay không… nhất thời trong lòng cô ta ngũ vị tạp trần.

Kính Thiếu Khanh không đợi cô ta trả lời đã đứng lên lấy chìa khóa xe xông ra ngoài, còn không quên để lại một câu: “Rời khỏi đây trước khi tôi trở về!”

Cơn mưa nhỏ kéo dài hết mấy ngày, cuối cùng hôm nay cũng trời quang rồi. Mặt trời ló ra từ đằng Đông, cả thành phố cũng trở nên tấp nập hơn hẳn.

Nhưng tất cả những điều này đều không lọt vào tai của Kính Thiếu Khanh, trong đầu anh chỉ nghĩ đến Trần Mộng Dao. Anh sợ sau chuyện của tối qua thì hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữal Vừa đến chung cư cô đang ở, anh đã điên cuồng bắm chuông nhưng không ai trả lời lại. Giây phút này anh đang rất tuyệt vọng, điện thoại của Trần Mộng Dao cũng đang trong trạng thái tắt máy nên không thể kết nói được.

Tình hình bề tắc hết nửa tiếng hơn thì cánh cửa của hàng xóm phía đối diện bỗng mở ra: “Anh tìm cô gái ở nhà đối diện à? Tối qua cô ấy đã dọn đi rồi, nghe thấy tiếng động nên tôi còn nhìn qua mắt mèo xem thử là chuyện gì. Cô ấy một mình dọn ra ngoài rồi, tóc dài và rất xinh đẹp, da cũng rất trắng.”

Dọn đi sao… cô có thể đi đâu được nữa?

Anh cứng nhắc nói một câu cảm ơn rồi đi quay trở vào xe như người mắt hồn. Anh ngồi im một lúc lâu mới gọi điện cho Giang Linh. Đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, dường như Giang Linh chưa biết chuyện nên ngữ khí rất vui vẻ: “Thiếu Khanh hả? Sao vậy cháu?”

Anh mở miệng có chút khó khăn: “Dao Dao về nhà chưa ạ?”

Giang Linh trả lời: “Về rồi, tối qua đã về rồi. Lúc đó dì thấy đã gần bốn giờ sáng nhưng không biết nó làm gì nữa. Lúc này nó vẫn còn đang ngủ, có cần dì đánh thức nó dậy không?”

Anh hoảng hót: “Không… không cần nữa, cô ấy không sao là tốt rồi. Cháu cúp máy đây.”

Kết thúc cuộc gọi, anh vùi đầu lên vô lăng, lòng như tro bụi.

Xảy ra loại chuyện này thì sau này chắc anh và cô sẽ không còn khả năng đến với nhau nữa. Không cần biết tình trạng tối qua như thế nào thì anh cũng đã động vào người không nên động, đó mới là điều Trần Mộng Dao thống hận nhát.

Vì muốn tránh khỏi An Nhã nên anh không về nhà ngay, anh cũng không còn tâm trạng đến công ty nên quyết định lái vài vòng quanh thành phố mới quay về. Nhưng không ngờ An Nhã vẫn chưa rời đi mà đang giúp anh lau dọn vết máu trên sô pha.

An Nhã trông thấy anh quay lại, ánh mắt như con nai nhỏ bất an: “Xin lỗi… tôi muốn giúp anh dọn sạch sẽ… tôi cũng giặt sạch ga giường rồi, bây giờ tôi đi ngay!”

Anh không nói năng gì và cũng không nhìn lấy cô ta một cái mà đi thẳng lên lầu, khóa cửa phòng ngủ.

Nói anh là tra nam, là đồ tồi cũng được. Anh đối với An Nhã không có một chút mềm lòng hay áy náy nào cả. Từ lâu anh đã cảm giác được người phụ nữ tên An Nhã này không hề đơn giản, cô ta đã có suy nghĩ khác trong đầu rồi. Biết rõ anh không được vui mà còn đến tận cửa tìm anh, ở lại uống rượu với anh.

Thay vì nói cô ta không chút đề phòng với anh, phải là muốn thuận thế phát triển thì đúng hơn. Cô ta chẳng khác gì so với loại đàn bà chỉ biết trục lợi, nếu có khác biệt thì chính là ác liệt hơn những người khác, cô ta đã lợi dụng tín nhiệm của tất cả mọi người.
Bình Luận (0)
Comment