Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 632

Tinh thần cô run lên: “Bây giờ em đừng có về, em trốn ở gần đó, đừng để bọn họ phát hiện ra eml Em nói địa chỉ cho chị đi, chị sẽ lập tức dẫn người qua đó!”

Ôn Hạo run rẫy đồng ý, cúp máy, Ôn Ngôn vội vã lên lầu lao vào phòng tắm, Mục Đình Sâm vừa mới đi vào bồn tắm lớn, thấy cô chạy ào vào, bèn cười nói: “Em muốn làm à? Nếu em thật sự muốn, anh có thể miễn cưỡng làm một lần…”

Cô không quan tâm đến chuyện xấu hổ: “Không phải, là phía Ôn Hạo đã gặp chuyện rồi, hình như là đám người từng bắt cóc nó đang ở khách sạn mà bây giờ nó đang ở tạm, chắc chắn không có ý đồ gì tốt, anh mau dẫn người đi cùng em đến đó, em sợ có chuyện chẳng lành! Không phải chúng ta cũng muốn biết rốt cuộc người đứng sau màn có phải là Triển Trì hay không à? Anh nhanh lên chút, đừng tắm trước!”

Mục Đình Sâm không cười nỗi, nghiêm túc lại, cực kỳ không cam lòng mà đứng lên mặc áo tắm nào: “Em chuẩn bị quần áo giúp anh, anh đi gọi chú Lâm.”

Ôn Ngôn quay người đi vào phòng quần áo, lấy bừa một bộ ra: “Anh thay quần áo trước đi, em gọi chú Lâm, vệ sĩ có sẵn trong nhà, bây giờ em mới biết được nhà anh có nhiều vệ sĩ như thế là để làm gì, cuối cùng có cũng tác dụng!”

Mục Đình Sâm mặc quần áo trước mặt cô: “Nếu không thì sao?

Em cho rằng anh giàu quá nên lấy tiền ra ốp mặt tiền à?”

Thấy động tác của anh, Ôn Ngôn không nhịn được, tự bước lên buộc nút áo sơ mi cho anh: “Anh nhanh lên chút được không? Đừng để chúng ta qua đó thì họ đi cả rồi!”

Anh buồn bực nói: “Vội quá sẽ có sai lầm, em hiểu không?

Chuyện mặc quần áo này phải chậm rãi từ từ, nếu không chuẩn bị cho tốt, ra ngoài sẽ bị người ta cười chê đó! Anh đi là được, em ở nhà trông con.”

Ôn Ngôn từ chối mà không hề nghĩ ngợi: “Trong nhà có má Lưu rồi, em phải đi, anh đừng ra lệnh cho eml”

Cô biết Mục Đình Sâm chú ý hình tượng, trong ấn tượng của cô, anh mặc đồ hay ăn cơm luôn sẽ từ tốn, có vẻ rất là xinh đẹp, rất là chú trọng. Khó khăn mặc quần áo cho anh xong, cô khẽ thở ra một hơi: “Đi thôi?”

Mặc dù bận nhưng anh vẫn ung dung nhìn cô một lát rồi quay người đi xuống lầu: “Bây giờ gan em càng lúc càng lớn, còn không để cho anh ra lệnh với em, thật sự là em không cần anh dạy cho em làm, đổi thành em dạy anh làm.”

Đến lúc quan trọng rồi mà anh so đo mấy chuyện này, vốn là Ôn Ngôn rất sốt ruột nhưng cũng bị anh chọc cười: “Chỉ là em không thấy vẻ gấp gáp gì trên mặt anh, anh để bụng chuyện gì thế? Chuyện gì mới khiến anh sốt ruột được? Em cứ hiếu kỳ sa mãi.

“Chuyện của em và Tiểu Đoàn Tử mới có thể khiến anh sốt ruột, còn lại thì cứ từ từ cũng được.”

Câu trả lời này khiến tim Ôn Ngôn đập nhanh nửa nhịp, nhưng mà bây giờ cô không có thời gian để nắm bắt chỉ tiết trong đó.

Sau khi chạy đến địa chỉ mà Ôn Hạo cho, Ôn Ngôn nhìn xung quanh, phát hiện Ôn Hạo đang trốn trong một cửa hàng tiện lợi rất nhanh. Cô chạy đến hỏi: “Bọn họ đi rồi à2”

Ôn Hạo bị dọa, e rằng chuyện bị bắt cóc lúc trước để lại bóng ma cho cậu, cậu lắp bắp nói: “Đi… đi rồi, khoảng hơn mười phút, em không dám đi xem, cho nên em chờ mọi người ở đây, em không biết bố mẹ như thế nào rồi…”

Ôn Ngôn hơi mất mát, vốn là cô muốn xem xem đám người này là ai, có khi có thể tìm được dấu vét để lại của Triển Trì, ai ngờ vẫn chậm một bước.

Ôn Ngôn dẫn người lên lầu, cửa phòng của phòng hai vợ chồng Ôn Chí Linh đang mở rộng, bên trong lộn xộn lung tung, bà chủ khách sạn đang tính số với hai vợ chồng, mắng nhiếc thậm tệ đòi đền bù tổn thất. Hai vợ chồng còn chưa hoàn hồn, cũng không cãi lại, để mặc bà chủ chửi mắng. Ôn Chí Linh còn đỡ, chồng bà ta thì không ổn lắm, trên mặt có vết thương do đánh nhau.

Ôn Ngôn bước lên cản bà chủ lại: *Được rồi được rồi, bao nhiêu tiền thì tôi đềnc ho bà, chú Lâm, dẫn bà ta đi tính toán tổn thất, cần đền bao nhiêu thì đền bấy nhiêu.”

Bà chủ thấy Ôn Ngôn dẫn nhiều người đến như vậy, không còn kiêu căng nữa, rất biết điều mà đi theo chú Lâm.

Ôn Chí Linh nhìn Ôn Hạo, lập tức hiểu được tại sao Ôn Ngôn lại đến đây: “Không sao cả, làm phiền cháu rồi, cô chú không có chuyện gì.”

Ôn Ngôn hờ hững nói: “Tôi biết, tôi nhìn thấy mà, thị lực của tôi rất tốt. Tình hình gì thế này? Bọn họ lại tìm các người làm gì nữa? Có phải là… lại muốn các người làm chuyện gì không?”

Ôn Chí Linh vội nói: “Không phải không phải, không có, cô cũng không biết bọn họ đến đây làm gì, chỉ là… hỏi chuyện hai cháu tìm cô chú, e rằng bọn họ sợ cô chúlàm lộ chuyện gì không nên lộ ra ấy. Thực tế là cô chú không biết gì cả, bọn họ hỏi xong thì đi, còn cảnh cáo cô chú sau này nên ngoan ngoãn một tí… cô không sao, chỉ là chú của cháu đã bị đánh trúng, may là ban nãy Hạo Hạo không có ở đây…”

Ôn Ngôn liếc nhìn chồng của Ôn Chí Linh: “Bị đánh là đáng lắm, đánh cho các người nhớ đời cũng hay, đỡ mắc công tôi ra tay. Đã bảo là các người phải rời khỏi Đế Đô cho sớm rồi, không nên ở lại đây ăn đập. Có khi sau lần này, đám người kia cũng sẽ không tìm các người để gây sự, nếu là các người chỉ lo thân mình thì đừng vẽ vời gây chuyện, nếu không thì cuối cùng mình chết như thế nào cũng không biết. Tôi nể mặt Ôn Hạo nên mới đến, thái độ làm bố mẹ của hai người nên thay đổi cho tốt đi.” Đọc cập nhật nhanh Cưng chiều vợ nhỏ trời ban tại truyen one

Hai vợ chồng Ôn Chí Linh bị dạy mà không dám cãi lại, Ôn Hạo bước lên nói: “Cảm ơn chị, nếu chị không đến đây, em cũng không biết nên làm gì bây giờ. May là không phải chuyện to tát gì, làm phiền chị và anh rễ rồi.’ Hai tiếng “anh rễ” này khiến Mục Đình Sâm cảm thấy rất hưởng thụ, vốn là anh thấy Ôn Ngôn giải quyết được rồi, không định xen miệng vào: “Sau khi rời khỏi Đế Đô thì học hành cho tốt, sau này nếu có năng lực thì đến làm việc dưới tay tôi.”

Đáy mắt Ôn Hạo toát ra vẻ vui sướng: “Em sẽ số gắng! Chắc chắn sẽ cố gắng!”

Sợ bóng sợ gió hồi lâu, lại về không, quay về xe, tâm trạng của Ôn Ngôn không được vui cho lắm, cách để phá giải sợ hãi là đối mặt với sợ hãi, bây giờ không thể xác định 100% là Triển Trì đang làm bậy, nhưng đoán sơ sơ mà thôi. Người sau lưng không ra mặt, không ai an tâ được, cô sợ ngày nào đó sẽ gặp phải một biến cố nghiêm trọng, cô sẽ không chịu nỗi.

Mục Đình Sâm nheo hai má cô: “Mặt em như vậy là sao? Hình như người không tắm rửa xong đã bị kêu đi ra là anh mới đúng? Lần này về không thì không sao, sau này nếu có tình huống này xảy ra, em đừng nghĩ bi quan quá, có anh đây mà.”

Ôn Ngôn lập tức nhéo lại ngay mà không hề chần chừ: “Em không hề bi quan, chỉ là không vui lắm. Ngay cả anh mà em còn không sợ, có gì có thể khiến em e ngại chứ? Anh chính ám ảnh tâm lý thời bé của em.”

Khóe miệng Mục Đình Sâm co quắp: “Em nói gì đó? Nói chuyện đàng hoàng cho anh, cái gì là ám ảnh thời bé? Tự em nhìn anh như chuột thấy mèo, kết quả là do anh sai?”

“Ha hai”

Tài xé Trần Nặc không nhịn được bật cười ra tiếng, Mục Đình Sâm hít sâu một hơi: “Đủ rồi đó Trần Nặc, được lắm, thảo nào anh lớn đến ngần này tuổi rồi mà vẫn không có bạn gái, lúc không nên cười thì đừng có cười dùm tôi! Còn cười lớn tiếng đến thế!”
Bình Luận (0)
Comment