Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 650

A Trạch dừng một chút: “Thế nhưng…tôi sợ cứ tiếp tục thế này ông cụ sẽ qua đây gặp cậu…”

Diệp Quân Tước mở hai mắt ra: “Anh nói là… ông cụ còn có thể chạy tới tìm tôi? Xem ra bệnh tình của ông ta cũng không phải nghiêm trọng như vậy, còn có thể sống lâu mấy năm, cái này thật là phiền phức… anh là sợ, ông ta phát hiện tôi không phải Diệp Quân Tước thật sự đi? Kỳ thật… nếu như ông ta biết Diệp gia đã không còn người nối nghiệp, mới là tàn nhẫn nhất?”

A Trạch không dám tùy ý phát ngôn, lúc anh ta hoài nghi Diệp Quân Tước trước mặt không phải Diệp Quân Tước thật sự thì đã biết Diệp Quân Tước thật sự đã chết rồi, hiện tại càng thêm chắc chắn.

Diệp Quân tước nói ông cụ “còn có thể sống lâu mấy năm thật phiền phức” lời này, làm cho trong lòng anh ta đánh lên mấy tiếng trống cảnh báo, bởi vì Hạ Lam cực lực tác hợp Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh, Diệp Quân Tước đã sắp xếp một trận tai nạn giao thông, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, cũng cảnh cáo mức nghiêm trọng, anh ta thật sự lo lắng Diệp Quân Tước sẽ không sợ chết đi nhằm vào ông cụ Diệp…

Những việc này với anh ta mà nói quá nhạy cảm, không cần thận nói nhầm liền mắt mạng, nghĩ có nhiều hơn, anh ta cũng chỉ có thể im lặng.

Biết A Trạch không dám nói lời nào, Diệp Quân Tước cảm thấy không thú vị, dời chủ đề đi: ‘Kế hoạch để Trần Mộng Dao sinh non trước đó không làm, tôi thay đổi chủ ý. Lê Thuần bên kia, trước đó có An Nhã, tạm thời không dùng được cô ta, hiện tại cần dùng đến, để cô ta đi dây dưa với Kính Thiếu Khanh, đứa nhỏ trong bụng Trần Mộng Dao… tạm thời giữ lại đi.”

Mặc dù A Trạch không biết vì sao cậu ta đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng vẫn là âm thầm nhẹ nhàng thở ra, ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy thế này không ổn: “Được, tôi sẽ bàn giao xuống dưới.”

Thời điểm Mục Đình Sâm trở lại Mục trạch, Ôn Ngôn đã tỉnh, thấy anh trở về sắc mặt không tốt, cô tiến lên đón hỏi: “Anh mang con đi đâu thế? Ai chọc giận anh không vui rồi?”

Anh đưa Tiểu Đoàn Tử cho cô: “Không sao, công ty có chút việc, xử lý xong liền trở lại. Sao em không ngủ nhiều thêm chút?”

Ôn Ngôn hôn vào mặt Tiểu Đoàn Tử một cái: “Em sợ ngủ nhiều ban đêm sẽ ngủ không được, em cũng ngủ tới trưa rồi, vừa tỉnh dậy thôi, ngủ đủ rồi.”

Trên mặt Mục Đình Sâm hiện lên chút mệt mỏi: “Anh về phòng nghỉ ngơi trước một lát.”

Chờ anh lên lầu, má Lứu mới nhỏ giọng nói với Ôn Ngôn: “Thiếu gia đi hội đấu thầu, thứ nhìn trúng lại bị Diệp Quân Tước đoạt đi, vì thế nên mới không vui.”

Ôn Ngôn không biết nên nói cái gì cho phải, nếu như thật sự muốn tranh, Mục gia so với Diệp gia kinh tế không chênh lệch bao nhiêu, chính là bởi vì Mục Đình Sâm cân nhắc đến những nhân tố khác, cho nên mới thua, Diệp Quân Tước chưa hẳn là lấy được chỗ tốt, Diệp Quân Tước này, càng giống là người điên có tiền, rất tùy hứng, so sánh lại, Mục Đình Sâm lý trí hơn nhiều.

Cô nghĩ mộ chút, đưa Tiểu Đoàn Tử cho má Lưu: “Má Lưu, má giúp con trông đứa nhỏ một chút, con lên xem thế nào.”

Má Lưu hiểu ý, gật gật đầu: “Đi đi, con nói thiếu gia mới nghe lọt, trên đường trở về má nhìn sắc mặt thiếu gia đều không dám an ủi.”

Đến phòng trên lầu, Ôn Ngôn thấy Mục Đình Sâm đang ngồi ghế trước cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ lười biếng thư thái. Nếu là lúc trước, lúc này hẳn là ngón tay còn kẹp một điều thuốc.

Cô đi lên trước, từ phía sau vòng lấy anh, bên mặt dán gương mặt của anh: “Thế nào rồi? Có gì không vui có thể nói với em, đừng buồn bực một mình, anh cũng vì em mà bỏ thuốc lá, không có thứ đồ giúp anh giải sầu rồi.”

Anh từ từ nghiêng mặt qua chỗ cô: “Không sao, đều là chuyện của công ty, không muốn khiến em cũng phiền lòng theo.”

Thấy anh thế này, Ôn Ngôn cũng rất bắt đắc dĩ, bây giờ có thể làm phiền lòng anh, cũng chỉ có Diệp Quân Tước và chuyện của Lâm Táp, chuyện của Lâm Táp cũng không còn cách nào, Diệp Quân Tước bên kia, ngược lại là có thể thử một chút. Cô nghĩ đến Trần Mộng Dao và Diệp Quân Tước có mối giao tình, nói không chừng có thể đột phá từ điểm này, chỉ cần giải quyết vấn đề, tâm tình Mục Đình Sâm có lẽ sẽ tốt một chút…

Đột nhiên, Mục Đình Sâm cầm tay của cô: “Má Lưu trông Tiểu Đoàn Tử sao? Nó không quấy khóc chứ?”

Cô gật gật đầu: “Ừ, hiện tại rất ngoan. Không phải anh mệt mỏi sao? Nghỉ ngơi trước đi, em đi xuống lầu, không quấy rầy anh.”

Anh đưa tay kéo cô vào ngực, ngửi mùi hương thuộc về cô: “Không, em đã quấy rày rồi, phải chịu trách nhiệm.”

Ôn Ngôn ngồi trên đùi anh, mặt liền đỏ lên, cô biết anh muốn làm cái gì, khó khăn lắm mới có được một ít thời gian an bình.

Cô chủ động vòng lấy cỗ anh dâng nụ hôn, tay anh theo quán tính từ thăm dò từ vạt áo cô, ở eo thon của cô ma sát một trận, mới di chuyển lên trên.

Đột nhiên má Lưu vừa ôm Tiểu Đoàn Tử vừa đẩy cửa phòng ra: “Ngôn Ngôn, tã để chỗ nào thế…” Nói còn chưa dứt lời, trông thấy một màn khó xử, má Lưu nhanh chóng đi ra ngoài: “Để má đi tìm! Tiêu Đoàn Tử vừa cần, má vội quá không kịp gõ cửa, má chưa thấy cái gì khác!”

Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn lúng túng một lát, nhìn nhau cười một tiếng, Ôn Ngôn thẹn thùng cắn cắn môi: “Em đi lấy tã cho Tiểu Đoàn Tử, anh nghỉ ngơi trước đi, ban đêm lại… tiếp tục.”

Mục Đình Sâm có chút không cam lòng hôn môi của cô một cái: “Được rồi… đi đi.”

Đi xuống lầu, gương mặt Ôn Ngôn vẫn là đỏ bừng, má Lưu không dám lấy chuyện này nói đùa, dù sao Mục Đình Sâm còn đang ở đây, tính tình Mục Đình Sâm thế nào bà đều biết rõ, nhỡ mà nỗi giận, có thể bà sẽ bị mắng: “Ngôn Ngôn, tã nên để ở nơi dễ tìm thấy, thế thì má cũng có thể tự tìm được.”

Ôn Ngôn nhẹ gật đầu: “Con biết rồi, lần trước tã sử dụng hét, vừa mua con quên không bỏ vào phòng trẻ, tã còn đang ở trong hộc tủ. Để con đi lấy.”

Thay tã cho Tiểu Đoàn Tử xong, nhìn thời gian, chắc Trần Mộng Dao cũng sắp về tới tồi, Ôn Ngôn liền gọi điện thoại qua đó: “Dao Dao, cậu tới chưa? Không phải buổi chiều cậu về sao?”

Trần Mộng Dao bên kia vô cùng lo lắng: “Mình vừa tới biệt thự Kính gia, đang đỗ xe đây, kỹ thuật này của mình thật chán quá đi, cân thận không lại đụng trúng người, cậu đợi mình hai phút, dừng xe xong nói chuyện với cậu.”

Nói xong, Trần Mộng Dao vẫn giữ điện thoại mà đặt snag một bên, cân thận dừng xe xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm một lần nữa cầm điện thoại lên, cùng lúc đó, cô thoáng nhìn xe Kính Thiếu Khanh cũng lái vào trong viện, có chút mơ hồ: “Tiểu Ngôn, mình tưởng mẹ Kính Thiếu Khanh chỉ gọi mình tới, không ngờ Kính Thiếu Khanh cũng về rồi…”

Ôn Ngôn cảm tháy rất bình thường: “Đó là nhà của anh ấy, anh ấy trở về thì có gì kỳ lạ sao? Cậu đi vào nhà người ta lại sợ gặp người ta à? Mình tìm cậu có việc, cậu nghe điện thoại một mình đi.”

Trần Mộng Dao lấy lại bình tĩnh, không nhìn Kính Thiếu Khanh, đi tới nơi hẻo lánh: “Cậu nói đi, lúc này bên cạnh không có ai.”

Ôn Ngôn nói ra suy nghĩ lúc này: “Chông phải cậu có giao tình với Diệp Quân Tước sao? Gần đây anh ta làm cho thị trường đất ở Đề Đô hỏng bét, Mục Đình Sâm cũng vì chuyện này mà phiền phức không nhỏ, cậu có thể bảo anh ta đừng bá đạo thế không? Liều mạng mua đất đối với anh ta cũng không có chỗ nào tốt đi? Mặc dù mặt đất là có thể tăng tỷ giá đồng bạc lại bảo đảm giá trị tiền gửi, anh ta dồn nhiều như vậy, vẫn là đồn với gái trên trời, đây không phải là tên điên sao? Mình không muốn nhiều, một mảnh đất là được rồi.”
Bình Luận (0)
Comment