Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 679

Ôn Ngôn gật gật đầu: “Được.” Tuy cô không để lộ cảm xúc nhưng trong lòng vẫn luôn có cảm giác buồn bực. Cuộc sống hiện tại trông có vẻ bình yên nhưng lại bình yên một cách kỳ lạ, giống như một vũng nước tù đọng không chút sức sống. Đối với Mục Đình Sâm, người không cha mẹ không anh em như anh thì sự tồn tại của Kính Thiếu Khanh và Lâm Táp có ý nghĩa rất lớn. Chỉ sợ rằng anh vẫn bị nỗi ám ảnh về sự ra đi của Lâm Táp bủa vây thêm một quãng thời gian.

Thật lòng mà nói, cô không hài lòng với việc anh vì đau lòng mà bỏ quên cô và con trai. Tiểu Đoàn Tử và cô cũng là người quan trọng của anh, là người thân của anh trong hiện tại và cả sau này.

Sau cơn mưa lớn liên miên thì thời tiết của Đế Đô cũng chuyển lạnh, thành phố này dần bước vào thời điểm cuối thu.

Tiểu Đoàn Từ đã có thể tự ngồi, vẫn có những lúc mắt thăng bằng mà ngã xuống nhưng đứa bé cứ thích tự ngồi dậy chơi đùa, thậm chí còn biết cách bày ra đồ chơi mà nó thích.

Lúc này Ôn Ngôn đã có thể thoát thân nên cô bắt đầu lên lịch tìm kiếm công việc. Cô không có ý định đến công ty của Mục Đình Sâm làm việc vì ai cũng biết rằng cô là Mục phu nhân, điều này khiến cô không thể yên tâm làm việc.

Cô đã nghĩ đến việc gia nhập công ty của Kính Thiếu Khanh, đồng thời trông coi cái bụng đang dần lớn lên của Trần Mộng Dao. Nhưng cân nhắc lại thì công ty của Kính Thiếu Khanh cũng không khác gì chỗ Mục Đình Sâm nên cuối cùng cô đã không đến làm việc ở công ty của hai người.

Do đã nghỉ làm khác lâu ở nhà nên Ôn Ngôn tìm ra được một công ty không lớn cũng không nhỏ. Cô muốn tìm về cảm giác đi làm đã, sau này quen việc rồi sẽ biểu hiện tốt hơn thôi. Cho dù đang ở trong cùng một thế giới và cùng một lĩnh vực nhưng cô cũng muốn tự tạo nên danh tiếng, cô không muốn mãi mãi ỷ lại Tiểu Đoàn Tử vào ƈôи ȶɦịt sáng, đợi đến khi tan làm thì em sẽ dỗ nó ngủ.

Mục Đình Sâm không phản đối: “Cũng được, em cứ sắp xếp đi.”

Ôn Ngôn có chút bất lực, thậm chí cô còn cảm thấy không còn gì để nói. Anh lại trở về trạng thái lạnh lùng ít nói như trước kia, nhưng cô đã thấy qua bộ dạng không cao lãnh của anh thì sẽ không tài nào làm quen được với trạng thái thờ ơ của anh nữa: “Anh làm sao vậy? Chúng ta còn chưa an ổn được bao lâu, chẳng lẽ anh dễ chán ngán với tình cảm vậy sao? Hay nói đúng hơn là anh cảm thấy bộ dạng phản kháng của em trước đây mới thú vị, còn bây giờ nghe lời thì khiến anh hết hứng thú rồi ư?”

Anh có chút hoang mang: “Em nói gì thế? Em đừng nghĩ bậy nữa, anh làm sao có thể chán em được chứ? Anh cảm thấy cũng ổn, dù sao em cũng không đến công ty gia đình làm việc. Chuyện em tìm được công việc ở ngoài thì anh cũng không vui mừng cho lắm, vì vậy em cứ làm thử xem sao.”

Những gì anh nói đều là sự thật, thật sự anh không vui vẻ với việc cô ra ngoài làm việc, chỉ là anh không phản đối mà thôi.

Ôn Ngôn đã dồn nén từ lâu, có rất nhiều lần cô muốn tìm anh nói chuyện nhưng cuôi cùng vẫn không mở lời được.

Hôm nay, cô không thể kìm chế được nữa: “Có phải anh vẫn đau lòng chuyện Lâm Táp qua đời không? Em còn tưởng rằng Diệp Quân Tước trở lại Đề Đô sẽ kϊƈɦ dậy tinh thần chiến đấu của anh vì dù gì người ta cũng là đối thủ cạnh tranh mà. Bây giờ xem ra anh vẫn đang phân tâm.

Anh khiến cho em cảm thấy cuộc sống của chúng ta không còn tốt đẹp nữa rồi. Lâm Táp qua đời, em cũng rất buồn nhưng người còn sóng thì vẫn phải sống tiếp. Em đã cho anh quá nhiều thời gian để đi tiêu hoá chuyện này rồi, anh cũng đừng khiến em phải khó xử nữa. Anh đừng lạnh nhạt với em nữa, em chán ghét bộ dạng lạnh lùng của anhl”

Cô có chút kϊƈɦ động khi nói ra những câu cuối cùng. Đơi cô nói xong thì bầu không khí chợt lặng đi một lúc.

Mục Đình Sâm có chút bất ngờ, anh nhìn cô: “Anh còn tưởng rằng em không quan tâm thái độ của anh. Chẳng phải từ trước đến nay em đều không mấy quan tâm mấy chuyện này sao? Bên anh có người phụ nữ khác hay không, anh có về nhà hay không thì em cũng không tính toán gì.”

Ôn Ngôn nghẹn ngào: “Đó là vì anh tự biết chừng mực và biết trở về nhà. Em hy vọng rằng anh có thể mãi mãi cho em cảm giác an toàn đó chứ không phải em không quan tâm. Được rồi, anh mau tỉnh táo lên cho em. Sau này em phải đi làm rồi, buổi tối chúng ta cùng nhau chăm sóc Tiểu Đoàn Tử. Anh là bố của thằng bé và một mình em thì không lo hết được, chúng ta là một gia đình mà.”

Anh lập tức ôm cô vào lòng: “Ngôn Ngôn… anh thích việc em nói ra những điều em không thích. Sau này cứ để Tiểu Đoàn Tử ở phòng trẻ, căn phòng đó sẽ sửa thành phòng ngủ riêng của nó. Chúng ta nên đê thăng bé làm quen từ sớm đi thôi. Có má Lưu trông coi thì không cần lo lắng nữa đâu.”

Bỗng nhiên cô lại cảm giác được bộ dạng không đàng hoàng của anh đã quay lại, lửa khói còn chưa kịp cháy hết đã bị dập tắt hẳn. Cô hờn dỗi chơi đùa với cúc áo tây trang trước ngực anh: “Anh cảm thấy mỗi đêm có thêm Tiểu Đoàn Tử ở giữa chúng ta giống bóng đèn đúng không?

Được rồi, dù sao thằng bé cũng gần nửa năm tuổi rồi. Tối nay anh nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai em phải đi làm rôi.”

Anh vươn tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô: “Anh sợ rằng tối nay không thể ngủ sớm rồi…”

Khuôn mặt cô có chút nóng rẫy, nhưng lần này cô không tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh nữa. Thay vào đó, tiểu thư động đưa tay đến cởi áo giúp anh.

Trong lòng cô sợ hãi: “Em không muốn mang thai nữa đâu…” Cô sợ thật rồi, trước kia anh cũng không máy đề ý đến chỉ tiết.

Anh không đồng ý, trong ngữ điệu mang theo chút trầm khàn khiến cô choáng váng: “Sau này đều không cần „ nưa.

Cô không hiểu ý của anh như thế nào, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ. Cô đầy anh ra: “Anh điên rồi à?”

Anh cười rồi lấy kết quả báo cáo trong tủ đầu giường ra: “Anh làm phẫu thuật rồi.”

Cô kinh ngạc cực độ: “Anh làm từ khi nào vậy? Tại sao không nói em biêt?”

Một lần nữa, anh kéo cô vào lòng: “Chắc mấy chuyện này thì không cần thiết thương lượng với em đâu nhỉ? Cả đời này, anh chỉ muốn có con của anh và em, có Tiểu Đoàn Tử là đủ rồi. Vì sự an toàn của em nên anh làm phẫu thuật rồi. Trước đó có một chút phản ứng xấu nhưng em sẽ không nghĩ rằng là anh chán em đó chứ? Mười mấy năm trôi qua mà anh còn chưa chán, bây giờ có thể sao?”

Viền mắt của Ôn Ngôn đã có chút đỏ vì cảm động: “Bây giờ còn phản ứng xấu không?”

Mục Đình Sâm vuốt dọc theo đùi cô: “Vừa nãy em không cảm giác được sao?”

Cô đỏ mặt không nói chuyện. Cô cảm giác được rồi, so với trước đây không khác biệt gì mấy. Vả lại, giờ đây hai người cũng không cần phải kiêng dè nữa.

Ôn Ngôn chủ động hôn lên môi anh khiến anh vô cùng kinh ngạc. Giây tiếp theo, cặp mắt anh tối sầm quan sát bộ dáng khó xử của cô, không thể rời mắt.

Cô bị anh nhìn đến không được tự nhiên, bèn vươn tay ra che đi cặp mắt của anh.

Bình Luận (0)
Comment