Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 691

Bỗng nhiên Trần Mộng Dao kinh ngạc, cô giống một chú cá chép ưỡn người ngồi thẳng. Hậu quả chính là hai người đau đớn ôm trán nhìn nhau. Kính Thiếu Khanh vạn lần cũng không nghĩ tới Trần Mộng Dao đang mang thai mà lại không biết chú trọng đến vậy, cô ngồi dậy “bạo lực” như vậy làm anh không kịp tránh đi và thế là trán của hai người va mạnh vào nhau.

Trần Mộng Dao đau đến mức muốn chảy nước mắt: “Anh làm gì vậy? Đau chết em rồi…”

Anh vừa vô tội vừa bắt lực: “Anh làm gì em chứ? Anh kêu em dậy ăn cơm, em có thể thức dậy một cách nhẹ nhàng hơn không? Anh chưa từng thấy phụ nữ mang thai nào như em.

Thôi được rồi, mau dậy đi, thức ăn sẽ nguội đấy.”

Trần Mộng Dao hơi sững người: “Em vừa nằm mơ thấy hai chúng ta chia tay, sau đó em lại nghe thấy anh gọi em đi ăn cơm thì em mới nghĩ tới chúng ta đã kết hôn rồi, sau này sẽ không chia tay nữa. Nhưng em cảm thấy mơ hồ lắm, lúc nãy em không phân biệt được là mơ hay là thật nên muốn mau chóng tỉnh dậy. Nào ngờ anh ở gần em đến vậy, lúc ngồi dậy thì đụng đến đầu em cũng muốn ngốc đây. Anh còn ở đó mà cười em đấy hả?”

Kính Thiếu Khanh cong môi cười, anh vươn tay ra xoa xoa đầu cô: “Em thật là, chúng ta sẽ không chia xa nữa đâu. Sau này em đừng mơ mấy loại giấc mơ không tốt như vậy nữa. Dù em có ngốc đến mức nào thì anh cũng sẽ bảo vệ em, ngoại trừ anh ra thì không một ai dám nói em ngốc.”

Trần Mộng Dao nắm lấy bàn tay với khớp xương rõ ràng của anh rồi nâng lên, cô nhìn nhẫn cưới trêи ngón tay của hai người, trong lòng như được thứ gì đó lấp đầy vậy. Trái tim cô đã không còn chỗ trống cho sự đau thương nữa: “Em vẫn cảm thấy đây thật giống như một giấc mơ, chúng ta đã kết hôn thật rồi… Tưởng như rất dễ dàng nhưng lại không hề dễ dàng.

Đúng rồi, đêm tân hôn của người ta rất náo nhiệt nhưng tại sao nhà chúng ta lại im lìm đến vậy vậy?”

Anh nắm ngược trở lại bàn tay của cô, dìu cô xuống giường: “Mẹ của anh sợ em mệt mỏi nên ngoại trừ nghỉ thức hôn lễ thì những thứ khác đều bị lược bỏ rồi. Im lặng một chút không tốt sao? Nếu như em không mang thai thì tùy em muốn em chơi cỡ nào cũng được. Nào, đi ăn tối trước đi.”

Xuống dưới lầu, Trần Mộng Dao bị mùi thơm của món ăn hấp dẫn: “Anh nấu ăn vừa ngon miệng lại đẹp mắt, gả cho anh thì có điểm này là tốt nhất, không sợ ngược đãi cái miệng.”

Kính Thiếu Khanh thiếu chút nữa đã mắc nghẹn: “Chỉ có điểm này tốt? Không còn cái khác sao?”

Cô cười ngây ngô: “Chỗ nào cũng tốt cả, anh là người tốt nhất trêи đời.”

Anh cười vui vẻ gắp thức ăn cho cô: “Vậy còn nghe được.

Chúng ta nghỉ phép ba ngày thôi, với tình trạng của em thì không thể đi tuần trăng mật được rồi, phải nghỉ ngơi thêm vài ngày. Anh chỉ mong sao em cứ thả lỏng nghỉ ngơi nhưng em cứ không biết ngừng.”

Trần Mộng Dao bĩu bĩu môi nhưng không nói gì. Tất nhiên cô không thể nghỉ ngơi rồi, cứ để cô rảnh rỗi như thế thì cô sẽ chán đến ngã bệnh mát.

Qua một lúc, cô vừa cắn cắn đầu đũa vừa dè dặt nhìn anh, cô hỏi: “Cũng không biết chân của Diệp Quân Tước ra sao rồi. Lúc đó trông vết thương máu thịt mơ hồ, tuy anh ấy bị thương vì cứu em nhưng anh không thích thì em cũng không tiện đi thăm anh ấy…”

Động tác gắp thức ăn của Kính Thiếu Khanh khựng lại, bầu không khí trở nên lạnh lẽo: “Tất nhiên anh không thích em đi gặp cậu ta nên em nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện đó. Đúng là cậu ta vì cứu em mới biến thành bộ dạng như thế, nhưng mà chuyện này rất đáng nghỉ nên em từ bỏ ý định đó đi. Em đừng tưởng dùng chiêu lấy lùi làm tiến thì anh sẽ mắc bẫy mà cho em đi gặp cậu ta.”

Cô sớm biết kết quả sẽ như thế bèn không dám nhắc tới nữa.

Chỉ là trong lòng cô cứ có cảm giác áy náy, Diệp Quân Tước thương nặng nhưng vẫn cho người gửi quà đến hôn lễ của cô.

Lúc này ở phía cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Vì muốn thoát khỏi bầu không khí căng thẳng nên tiểu thư động chạy đi mở cửa, Đứng ngoài cửa là Hạ Lam và Kính Thành Húc, vẻ mặt của Hạ Lam khá bình thản nhưng trông Kính Thành Húc lại có chút khó xử.

Trần Mộng Dao mở cửa cho hai người: “Sao bố mẹ lại qua đây? Buỏi tối rất lạnh nên bố mẹ mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh.”

Hạ Lam vừa bước vào cửa liền quan sát bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi trêи bàn ăn: “Mẹ không yên tâm nên muốn qua đây xem thử. Quả nhiên Thiếu Khanh đến giờ này mới làm cơm _ cho con ăn, thật làm người khác phải lo lắng mà. Thà rằng con dọn sang chỗ mẹ thì mẹ mới an tâm hơn.”

Lỗ tai của Kính Thiếu Khanh nghe vậy liền mặt dày: “Em ấy mới ngủ dậy thôi. Con không có bỏ đói em ấy đâu. Mẹ đừng suốt ngày lo lắng thế này thế kia nữa, con còn lo lắng cho em ấy hơn mẹ đấy.”

Kính Thành Húc phụ họa theo: “Đúng đó Tiểu Lam, cuộc sống của hai đứa nó mà em lại can thiệp thì không thích hợp lắm.

Lúc Thiếu Khanh còn nhỏ em đâu lo lắng nhiều đến thế… đã trễ như vậy rồi, chúng ta chạy qua đây cũng không tốt cho lắm…”

Thì ra Kính Thành Húc thấy có xử về điều này, nhưng mà lời nói của ông làm Hạ Lam không hài lòng: “Đúng là lúc Thiếu Khanh còn nhỏ thì em không lo lắng như thế nhưng máy lời này không nên phát ra từ miệng anh. Hôm nay là ngày kết hôn của con trai nên em sẽ không tính toán với anh. Nếu lúc trước em bỏ bê công ty thì hai mẹ con em sớm đi xin ăn rồi. Dù cho có là tình yêu hay tình thân, một khi không có sự chống đỡ từ vật chất thì nó sẽ trở nên mỏng manh và thảm thương. Em thà đi công tác nửa tháng rồi quay về nhà lớn để bồng con rồi kể cho nó nghe về thế giới bên ngoài, chứ không muốn ở một ngôi nhà nát để đút nó ăn cám nuốt canh rồi nói rằng mẹ của nó yêu nó nhiều đến mức nào.”

Trần Mộng Dao nghe xong liền ngắn người, cô tỉ mỉ quan sát sắc mặt của từng người. Điều cô lo lắng nhất chính là Kính Thiếu Khanh sẽ không vui nhưng hình như anh không hề quan tâm. Kính Thiếu Khanh như người ngoài cuộc đứng nhìn trò vui giữa Hạ Lam và Kính Thành Húc.

Kính Thành Húc không nghĩ tới lửa đạn sẽ chỉ vào người ông.

Bầu không khí bỗng trở nên im ắng, những gì bà nói đều là sự thật nên ông không dám phản bác.

Hạ Lam cũng không truy cứu thêm: “Dao Dao, con đi ăn cơm đi, không cần phải để ý đến bố mẹ đâu. Bố mẹ ăn xong mới đến đây, con đừng để bụng đói nữa. Mẹ lên lầu xem thử giường đệm của hai con, có một số giường đệm không thích hợp cho thai phụ, nằm nhiều sẽ khiến toàn thân đau nhức đáy.”

Trần Mộng Dao mỉm cười nói: “Vâng, vậy bố mẹ cứ ngồi một lát m Kính Thành Húc gật gật đầu rồi ngồi xuống ghế, Trần Mộng Dao trở về bàn tiếp tục ăn cơm tối. Cô lén lút giẫãm lên chân của Kính Thiếu Khanh một cái, anh nhìn cô cười ái muội: “Làm gì vậy?”

Cô dùng âm lượng vừa đủ cho hai người nghe, hỏi anh: “Có phải bây giờ tâm trạng của anh không tốt không?”

Anh nhún nhún vai: “Không có, tâm trạng của anh đang rất tốt.

Mẹ anh nói không sai, may mắn là khi xưa bà không bỏ bê công ty để chăm sóc cho anh. Lúc còn nhỏ thì anh muốn có mẹ ở bên nhưng lớn lên rồi mới biết được vật chất cũng rất quan trọng. Anh cảm thấy vinh hạnh khi là đại thiếu gia của Kính gia chứ không phải một thằng nhóc đầu đường xó chợ.”

Trần Mộng Dao bụm miệng cười nhẹ, so với trí tưởng tượng của cô thì Kính Thiếu Khanh có vẻ hiểu chuyện hơn nhiều.

Chưa được bao lâu, Hạ Lam từ trêи lầu đi xuống: “Giường đệm X Ä ˆ Mr ` w: s » Á ^ + vân ôn, độ cứng vừa đủ. Hai con cứ tranh thủ mây ngày nghỉ này mà nghỉ ngơi thật tốt vào, việc trong công ty mẹ sẽ tạm thời làm thay. Ngày mai Dao Dao phải đi làm kiểm tra thai sản rồi, Thiếu Khanh con cùng Dao Dao qua bệnh viện sớm một chút.

Mùa này có rất nhiều người cảm cúm, trong bệnh viện vừa đông người vừa nhiều vi khuẩn nên đi sớm về sớm tốt hơn.”

Kính Thiếu Khanh đáp lại một tiếng, lúc này Trần Mộng Dao cũng đã ăn xong, cô đứng lên thu thập bát đũa: “Để em rửa đi, không thể nào để một mình anh làm hết được. Anh và bố mẹ nói chuyện với nhau đi.”

Bình Luận (0)
Comment