Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 70

Trần Hàm thận trọng nói vọng lên: “Ôn Ngôn, mẹ đi đây, con không khỏe thì đi gặp bác sĩ đi, đừng kéo dài.”

Cô ấm ức trong lòng, lạnh giọng đáp: “Khương thái thái, không tới lượt bà quan tâm tôi, bà nên quan tâm người của Khương gia nhiều hơn mới đúng.”

Trần Hàm sượng người, có chút xáu hồ, Khương Nghiên Nghiên kéo Trần Hàm một cái: “Mẹ, mẹ đừng dán cái mặt nóng vào cái mông lạnh của người ta nữa, được không? Mẹ muốn nhận đứa con gái này, người ta còn chẳng muốn nhận mẹ là mẹ.

Trần Hàm thở dài, im lặng đi xuống lầu, Khương Nghiên Nghiên trong lòng rất khó chịu, trước đây trong mắt Trần Hàm chỉ có một đứa con gái là cô, nhưng bây giò đột nhiên có thêm Ôn Ngôn, còn

chiếm lấy người đàn ông cô thích, nghĩ tới đây cô

không tức không được!

Một lát sau, đợi bên ngoài không có động tĩnh, Ôn

Ngôn mới đứng dậy xuống lầu tìm chút đồ ăn.

Đi ra khỏi cửa phòng, bỗng đụng phải Mục Đình Sâm đang từ thư phòng đi ra, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi anh hơi trầm xuống, lạnh lùng dời ánh mắt đi, giống như chán ghét không muốn nhìn cô lấy một cái, bước nhanh xuống lầu về phía cửa

lớn.

Ôn Ngôn nhìn anh rời đi, mím môi trầm mặc, cũng chỉ biết im lặng mà thôi. Những ngày tháng này bao giờ mới kết thúc? Giống như bị bao phủ bởi một màn sương dày đặc, không thể nào nhìn thầy

ánh sáng.

Ăn xong trở về phòng, trong điện thoại có tin nhắn

của Thẩm Giới: “Gọi điện thoại có tiện không?”

Cô liền gọi lại ngay lập tức, dường như chỉ vài giây đã được kết nối. Giọng Thảm Giới có chút kích

động: “Tiểu Ngôn, em sao rồi?”

Tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều, đi tới chỗ cửa số kiểu Pháp mở rèm cửa ra, cảm nhận không khí

trong lành sau cơn mưa: “Rất tốt.”

Thẩm Giới liền chuyển chủ đề sang Trần Mộng Dao: “Anh nghe nói bố của Dao Dao đã qua đời, mẹ cô ấy… thành thật mà nói, cô ấy không thể giải quyết hết mọi chuyện. Chúng ta giúp cô ấy lo liệu hậu sự được không? Lúc này, bên cạnh Dao Dao không có người nào cả. Nếu có thể, chúng ta hẹn

gặp nhau ở bệnh viện.”

Ôn Ngôn suy nghĩ một lát liền đồng ý, lúc này không thể để Trần Mộng Dao một mình, dù sao hôm nay cũng không có chuyện gì, cô đã nghỉ ngơi cả buổi sáng, cảm thấy bụng dưới không đau

nữa.

Sau khi cô rời đi, vệ sĩ ở cửa nhìn theo hướng cô rời đi, bám một dãy số: “Thiếu gia, phu nhân đã ra

đi ngoài rồi.”

Điện thoại nhanh chóng bị cúp ngang, Mục Đình Sâm bật định vị trên điện thoại lên, xác nhận vị trí cuối cùng của Ôn Ngôn, ánh mắt trầm xuống một lúc, dập tắt điều thuốc trong tay, cầm lây áo khoác

rời khỏi công ty.

Tại bệnh viện, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới đã hoàn tất các thủ tục, thi thể của Trần Trung cũng

đã được đưa về nhà tang lễ để hỏa táng.

Khi Ôn Ngôn đến nơi, Trần Mộng Dao có chút oán trách nhìn Thẩm Giới: “Anh gọi Tiểu Ngôn đến sao? Cậu ấy không khỏe, em không định để cậu

ấy giúp.”

Ôn Ngôn sợ Trần Mộng Dao lỡ miệng, vội vàng nói: “Mình không sao, không giúp cậu thu xếp mọi

chuyện, trong lòng mình không yên tâm.”

Thẩm Giới mỉm cười: “Chờ anh một lát, anh đi vệ

sinh.” Sau khi Thẩm Giới rời đi, Trần Mộng Dao nắm tay

Ôn Ngôn: “Tay của cậu lạnh quá. Hôm qua bác sĩ bảo cậu phải ở trong phòng nghỉ ngơi một tuần. Cậu còn chạy lung tung nữa. Mình có Thẩm Giới ở

đây là được rồi. Hay là cậu về đi được không?”

Ôn Ngôn đã đến rồi, tắt nhiên bây giờ sẽ không rời đi: “Được rồi, đừng nói lung tung trước mặt Thảm

Giới, mình không sao.”

Bên kia Thảm Giới đi tới cửa toilet liền sững lại, bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng, trầm mặc một lát, anh ta mở miệng: “Đừng nói với tôi, anh theo dõi

Tiểu Ngôn đến đây?”

Sắc mặt của Mục Đình Sâm càng lạnh lùng hơn: “Tiểu Ngôn? Xem ra cậu có quan hệ rất tốt với vợ

tôi.

Thẩm Giới nghe đến hai chữ “vợ tôi”, trong lòng hơi đau nhói: “Mục Đình Sâm, tôi không cần biết anh dùng thủ đoạn gì để Tiểu Ngôn kết hôn với mình, hãy đối xử tốt với cô ấy, nếu không, sẽ có

người làm thay anh.”

Khóe miệng Mục Đình Sâm gợn lên một tia giễu cợt: “Cậu có tư cách gì để nói với tôi những điều này? Bạn trai cũ? Hay là… người chuẩn bị thay thế? Tôi đối xử tốt với cô ấy hay không, hình như không liên quan gì đến Thẩm Giới cậu. Điều cậu nên làm là biên mắt hoàn toàn khỏi cuộc đời cô ấy. Tôi cho cậu về nước không có nghĩa là cậu có thể

khơi lại tình xưa với cô ấy không chút kiêng nề.”

Thẩm Giới nắm chặt tay thành nắm đấm, người đàn ông vênh váo trước mặt khiến anh ta lần đầu tiên kích động muốn lao về phía trước đấm người bằng mọi giá: “Anh đang uy hiếp tôi sao? Đúng vậy, anh rất dễ dàng ép chết Thẩm gia tôi. Nhưng điều đáng buồn là bề ngoài anh kiểm soát mọi thứ, nhưng vẫn phải thận trọng đề phòng như vậy, thật đáng buồn… Nếu anh không yêu cô ấy, hãy buông tay, tôi có thê thấy, anh luôn dày vò cô ấy! Nếu không anh sẽ không đề cô ấy đến dự tiệc đính hôn của tôi, cũng sẽ không để Cố Vãn Vãn mặc váy cưới mà cô ấy thiết kế! Còn sắp xếp để cô ấy phát

biểu ở tiệc cưới!”

Đôi Trất của Mục Đình Sâm hơi nheo lEi tỏa ra mùi nguy hiểm. Đúng vậy, là anh cho người giới thiệu chiếc váy cưới do Ôn Ngôn thiết kế cho Cố Vãn Văn, cô ấy nhất định sẽ chọn chiếc váy cưới đó, dù là cố ý. Chính anh đưa Ôn Ngôn đến tiệc đính hôn, và sắp xếp người gọi đích danh cô ra

chúc phúc…

“Ha… Thẩm Giới, tôi đã cho Thẩm gia một cơ hội, là cậu không cần. Ngoài ra, cuộc sống của Ôn Ngôn tốt hay xấu, sống hay chết, đó là việc của gia đình tôi, người phụ nữ của Mục Đình Sâm tôi đã chạm qua, dù là vứt bỏ, cậu cũng không xứng có được. Các người đã ngủ với nhau ba năm trước thì sao? Cảm giác yêu mà không có được, không dễ chịu chút nào phải không? Đừng ngại đưa ra một lựa chọn, hoặc là Thẩm gia, hoặc tiếp tục hão

vọng người mà cậu không bao giờ có được.”

Sau khi Mục Đình Sâm bỏ đi, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt, đôi giày da thủ công của Ý bước trên sàn cứng phát ra âm thanh nặng nè, như gõ vào tim Thẩm Giới.

Thẩm Giới siết chặt nắm tay, những suy nghĩ trong lòng ba năm nay càng ngày càng điên cuồng, anh ta muốn bỏ hết mọi thứ lại cùng Ôn Ngôn bỏ đi, đến một nơi mà không ai biết. Chỉ cần cô gật đầu,

anh ta có thể bỏ lại tất cả… có thể không?

Nhưng tại sao lại không làm? Áp lực của gia đình từng giây từng phút nhắc nhở anh ta, phải lấy đại cục làm trọng, cả đời này anh ta chỉ có thể đi theo con đường mà bó mẹ đã vẽ ra cho anh ta. Một khi đã làm trái lời, cả gia tộc đều sẽ ngã vào vực sâu, sự nghiệp ba đời nhà họ Thẩm sẽ bị hủy hoại

trong chốc lát. Mà anh ta, chính là một tội nhân.

Đối mặt với người phụ nữ mà anh ta không yêu mỗi ngày, máu nóng của anh đang lạnh đi từng chút một, chỉ khi ở bên Ôn Ngôn, mới có thể ấm

áp…

Sau khi xử lý xong công việc ở bệnh viện, Ôn Ngôn, Trần Mộng Dao và Thẩm Giới cùng nhau rời

đi. Đến cổng bệnh viện, Trần Mộng Dao nửa đùa

nửa thật nói: “Hai người sao vậy? Bố mình không còn nữa, sao hai người lại đau khổ? Tiểu Ngôn vốn dĩ là như vậy, nhưng Thẩm Giới cậu lại có

chuyện gì vậy?”
Bình Luận (0)
Comment