Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 703

Nghe quản gia nói xong, lửa giận của Diệp lão gia dần yếu đi, đúng vậy, Mục gia không có kẻ xấu, cho dù là con hoang thì cũng là người Mục gia. Nhưng ông ta không ngờ được kẻ giả mạo cháu trai ông ta lại có họ ban đầu là Mục, đây không phải chuyện tốt.

Sau khi Mục Đình Sâm quay về Mục gia, lần đầu tiên không đi tắm rửa ngay mà đi vào phòng đọc sách gọi điện thoại cho Kính Thiếu Khanh: “Tôi đã đến Diệp gia rồi, đã thăm dò ý của Diệp lão gia, khi xem tư liệu của Triển Trì, rõ ràng là ông ta có phản ứng. Từ lời nói và cử chỉ của ông ta, tôi mơ hồ có thể cảm giác được ông ta biết Diệp Quân Tước không phải là Diệp Quân Tước, nhưng vẫn nhận và giấu đi. Nói cách khác, có lẽ Diệp Quân Tước thật đã chết, bây gờ ô dù của Diệp Quân Tước là Diệp gia, nếu muốn biết Diệp Quân Tước có phải Triển Trì hay không, không dễ đâu.”

Bên phía Kính Thiếu Khanh nói rất nhỏ: “Còn muốn nuôi cháu trai của người khác? Tôi phục luôn đấy, Diệp gia không có ai thừa kế phải không? Nghe nói chỉ còn lại một đứa cháu độc đỉnh như Diệp Quân Tước, cho dù Diệp Quân Tước không phải Diệp Quân Tước thật, Diệp lão gia cũng phải trân quý như vậy trong kho báo, e rằng cậu ta không vui, không tiếp tục làm Diệp Quân Tước nữa. Chúng ta phải nghĩ cách khác, chắc chắn phải biết rõ Diệp Quân Tước là ai, nếu không lòng tôi không yên được.”

Mục Đình Sâm nhíu mày: “Tôi biế rồi, tôi sẽ nghĩ cách, không chỉ riêng cậu muốn biết, tôi cũng muốn biết, dù gì thì… Triển Trì là người Mục gia. Tôi biết cậu đang gọi giấu Trần Mộng Dao, được rồi, chúng ta cúp máy trước đi.”

: Kính Thiếu Khanh hơi xấu hỗ: “Cậu cũng biết cô ấy mang thai thì mập lên nhiều, sức tay rất lớn, nếu sơ ý đánh thức cô ấy, cô ấy có thể tức đến mức dìm chết tôi, đánh tôi không chịu được.

Đình Sâm, làm phiền cận, tôi thiếu cậu một ân tình.”

Giọng điệu Mục Đình Sâm trở nên bất đắc dĩ: “Cậu nói nợ gì đó? Khách sáo với tôi để làm gì chứ… được rồi, cúp máy đây.”

Trang viên Diệp gia khá xa, đi qua đi lại đã về khuya rồi, lúc này Ôn Ngôn đã ngủ.

Sau khi tắm xong, Mục Đình Sâm không làm phiền người ngủ bên người mình, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi nhắm mắt đi ngủ.

Hôm sau, Trần Mộng Dao kéo Kính Thiếu Khanh đến lãnh giấy chứng nhận bằng mọi giá, nói không có giấy chứng nhận kết hôn là không hoàn mỹ. Gần đây Kính Thiếu Khanh bị tra tắn nhiều, đã ném chuyện lãnh giấy chứng nhận ra sau đầu, dù gì cũng đã tổ chức hôn lễ rồi, đeo nhẫn cho cô rồi, trong bụng cô còn có con, chạy không thoát.

Vì thái độ không tập trung này của anh nên Trần Mộng Dao rất là không vui: “Ý anh là sao? Anh cảm thấy em không chạy được, không cần nhận giấy chứng nhận nữa phải không? Chờ sau này không muốn ở chung nữa, anh muốn tái hơn hay là kết hôn đầu tiện hơn chứ gì? Phải không?”

Anh vội giải thích: “Không phải, gần đây anh hơi mệt nên thái độ không khiến em hài lòng, không phải muốn lãnh giấy chứng nhận ra? Bây giờ chúng ta đi đi, xong rồi đến công ty được l không? Anh cảm thấy tính tình của em nóng nảy như vậy, hẳn là nên nghỉ kết hôn thêm vài ngày, tốt nhát là nghỉ đẻ, chờ sinh con xong, bớt nóng nảy lại rồi thì…”

Trần Mộng Dao căm tức nhìn anh: “Anh muốn ngày nào em cũng ở nhà, không cần đi theo chung với anh chứ gì? Anh sợ làm trễ chuyện tốt gì của anh à? Em nói cho anh biết, không thể đâu! Nhát là trong lúc mang thai, mỗi ngày chúng ta phải ở chung với nhau!”

Anh hết cách với cô rồi: Được được được, coi như anh chưa nói, anh làm chuyện chính đáng không sợ gì cả, mặc kệ em muốn ngụy biển như thế nào. Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, nhất là phụ nữ có thai không bao giờ nói lý như em.”

Lên xe, anh ngoan ngoãn lái xe đến cục dân chính, Trần Mộng Dao ngồi ở ghế phó lái, rảnh gần chết, không muốn ngồi yên, bèn sờ chỗ này xem chỗ kia, thường hay vuốt tóc sửa sang.

Đột nhiên cô nhìn thoáng qua mép hộp đựng đồ không khít lại với nhau, một góc trang giấy màu trắng lộ ra. Cô mở hộp đựng đồ, lấy tờ giấy kia ra, Kính Thiếu Khanh lập tức phanh gấp, cô bất ngờ không kịp đề phòng, trán đập vào trước xe.

Trong giây phút nhanh như chớp, cô trông thấy vài chữ trên trang giấy: “Giấy giám định quan hệ huyết thống.”

Chẳng đợi cô nhìn thấy rõ, đã bị Kính Thiếu Khanh giật lấy: “Em… em đừng đụng đến đồ của anh.”

Cô kinh ngạc nhìn anh, thấy ánh mắt anh có vẻ né tránh, khiến cô càng tin vào chuyện đang nghĩ trong lòng: “Anh có ý gì?

Không phải đồ của anh, em muốn đụng là đụng à? Có cái gì của anh mà em chưa chạm vào? Kính Thiếu Khanh, giấy giám định quan hệ huyết thống gì vậy? Ai với ai? Nếu hôm nay em không nói rõ với anh, em sẽ sửa họ của con anh!” Quan trọng là ban nãy đầu cũng cô bị đụng mà anh chỉ quan tâm tờ giấy này, chắc chắn là anh đang chột dại Lòng bàn tay Kính Thiếu Khanh toát ra mồ hôi lạnh, tờ giấy giám định huyết thống đó là Diệp Quân Tước và Mục Đình Sâm, anh phải giải thích như thế nào? Chắc chắn bây giờ không thể nói sự thật ra, nhưng nếu không có lý do hợp lý, Trần Mộng Dao cũng sẽ không bỏ qua. Anh đành xé nó thành từng mảnh, mở cửa kính xe rải ra ngoài: “Là… giấy giám định của Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử, chuyện này khó mà nói, anh không nói cho em biết là vì sợ em nói cho Ôn Ngôn nghe, hai người bọn họ sẽ cãi nhau, em hiểu không?”

Thời khắc quan trọng, anh em chỉ để bán.

Trần Mộng Dao nửa tin nửa ngờ: “Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử? Ý anh là Mục Đình Sâm lén lút làm giám định huyết thống với Tiểu Đoàn Tử sau lưng Ôn Ngôn? Sao anh ta có thể làm như vậy? Ngoài trừ anh ta ra, Tiểu Ngôn không hề có người đàn ông khác, anh ta đang nghỉ ngờ cái gì thế?”

Kính Thiếu Khanh cười mỉa nói: “Đúng vậy, anh cũng nói cho vậy, chắc chắn Tiểu Đoàn Tử là con ruột của Mục Đình Sâm, cho nên cậu ấy để anh xử lý báo cáo luôn, nhưng anh chưa làm đã bị em thấy rồi. Em không nói cho Ôn Ngôn biết chứ?

Anh biết quan hệ của hai người tốt nhưng nếu em nói chuyện này ra, sẽ khiến anh với Mục Đình Sâm sẽ cảm thấy bối rối, em coi như không biết đi.”

Trần Mộng Dao cười nhạt với anh: “Lòng dạ mấy tên đàn ông các người quá gian xảo, thảo nào Tiểu Ngôn nói các người có nhiều tật xáu, không hề sai! Ngay cả chuyện này mà cũng làm được, chờ con em sinh ra, có phải anh cũng định làm giám định huyết thông sau lưng em không? Không cần anh lén làm, em sẽ nhìn từ đầu đến cuối, đỡ mắc công cái bệnh nghỉ ngờ của đám đàn ông thối các người!”

Kính Thiếu Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, coi bộ là tránh được một kiếp: “Vậy bây giò chúng ta tiếp tục đi lãnh giấy chứng nhận nhé? Hôm nay… thời tiết khá tốt…”

Trần Mộng Dao nhéo lỗ tai anh: “Ban nãy đột nhiên anh phanh gấp, em sắp bị đụng mắt mà anh chỉ quan tâm đến tờ báo cáo kia, trong lòng anh, thể diện của anh em quan trọng hơn vợ con phải không? Kính Thiếu Khanh, em quá thất vọng về anh rồi!

Anh không cho em xem, cuối cùng cũng phải nói cho em biết con gì? Để em đụng đau có dư thừa không? Anh cố ý à2?”

Kính Thiếu Khanh đau đến mức vẻ mặt tái đi: “Anh sai rồi… bà cô ơi, anh sai thật rồi… Em đừng nhéo nữa, đỏ tai rồi chụp ảnh không đẹp!”
Bình Luận (0)
Comment